Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 951

Cố Phong dùng im lặng thay cho câu trả lời.

Diệp Ninh hoàn toàn không thèm để ý, ngẩng cổ, lại uống một hơi cạn sạch.

Nhưng mà lần này cô uống quá nhanh, bị sặc, ho sù sụ.

Cố Phong đau lòng vuốt lưng cho cô.

“Khụ khụ khụ... Tôi không sao.”

Diệp Ninh muốn cản tay anh, lại vô tình để lộ ra cổ tay sưng đỏ.

Cố Phong gần như lập tức nhìn thấy, vẻ lo lắng trên mặt lập tức thay thế bằng vẻ sốt ruột.

“Em bị thương sao?”

Lúc này Diệp Ninh mới phát hiện ra, có chút hoảng loạn, phản ứng đầu tiên chính là muốn kéo ống tay áo, che cổ tay lại.

Nhưng mà Cố Phong lại không cho phép cô làm thế, mạnh mẽ túm chặt lấy cánh tay của cô, kiểm tra cổ tay của cô.

Xung quanh cổ tay đều sưng đỏ có vẻ rất đáng sợ.

Anh lập tức trở nên vô cùng âm u.

Diệp Ninh vội vàng ra vẻ nhẹ nhàng giải thích: “Trông thì có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thật ra không có gì, chỉ là đùa giỡn với mấy đồng nghiệp, bị bọn họ nhéo một chút...”

“Đã như thế này mà còn nói là không có gì sao?!” Giọng nói của Cố Phong làm người ta không rét mà run.

Anh là đồ ngốc sao?

Sao có thể không nhìn ra được vết thương này rõ ràng là bị người khác siết chặt mà tạo thành chứ!

Nhưng mà cả ngày hôm nay cô đều đi làm, sao lại bị thương chứ?

Nghe lí do sứt sẹo của cô, rõ ràng là cô cũng không muốn nói cho anh biết sự thật.

Diệp Ninh ngoan ngoãn ngậm miệng, nhìn ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Cố Phong, âm thầm thở dài trong lòng.

“Hộp thuốc ở đâu?” Cố Phong hỏi cô.

“Trong ngăn kéo thứ hai ở bên kia.”

Không đợi Diệp Ninh nói xong, Cố Phong cũng đã đi về phía ngăn kéo mà cô nói.

Anh mở hộp thuốc tìm được thuốc mỡ mà anh mua cho cô lần trước.

“Đưa tay đây.”

“Tôi tự làm là được rồi.”

Diệp Ninh muốn cầm lấy thuốc mỡ, nhưng lại bị Cố Phong tránh đi.

Cố Phong không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu.

Diệp Ninh đành phải đưa tay ra.

 

Cố Phong nhẹ nhàng lại dịu dàng thoa thuốc lên phần da sưng đỏ của cô.

Diệp Ninh không biết miêu tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa, anh luôn có thể làm cô cảm động hết lần này đến lần khác.

“Có đau không?” Cố Phong không ngẩng đầu lên, giọng nói có chút trầm.

“Không đau.” Diệp Ninh cảm thấy mũi có hơi cay.

Nhưng mà cô lại nhanh chóng đè xuống chút cảm xúc không nên có này.

“Cố Phong, anh không hận tôi chút nào sao?”

Động tác của Cố Phong hơi cứng lại trong tích tắc, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn từ chối anh, nhưng lại luôn ngồi chờ anh giúp đỡ, anh thấy tôi làm thế, không hận tôi sao?”

Cố Phong cũng không biết vì sao cô sẽ có suy nghĩ như thế chứ?

“Cho dù không làm vợ chồng thì cũng có thể làm bạn bè, bạn bè giúp đỡ nhau không phải là chuyện bình thường sao?”

“Bạn.” Diệp Ninh nhẹ giọng nỉ non.

Đây là khác biệt lớn nhất giữa Cố Phong và Mục Văn Hạo.

Cố Phong luôn luôn đều lý trí, dịu dàng, có thể trả giá vô điều kiện vì bạn.

Mục Văn Hạo lại chỉ muốn có được thứ mình muốn, nếu không chiếm được thì phải hủy diệt.

“Xin lỗi.” Mắt Diệp Ninh đỏ lên.

“Vì sao phải xin lỗi chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói cho anh biết.” Cố Phong luống cuống.

Diệp Ninh hít mạnh mũi, sau đó lắc đầu.

“Tôi chỉ là quá mệt thôi...”

Tim Cố Phong đau nhói, lại không dám biểu hiện ra quá nhiều: “Mệt thì nghỉ ngơi đi.”

“Ừ. Cho nên hiện tại không phải tôi đang ngồi uống rượu với anh sao.” Diệp Ninh lại lên tình thần lần nữa.

Trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua.

Thật ra Cố Phong càng muốn nói cô không cần phải miễn cưỡng ép buộc bản thân phải kiên cường, thỉnh thoảng cũng có thể dựa vào người bên cạnh.

Chẳng hạn như anh.

Nhưng anh lại không có đủ can đảm nói ra, cũng không thể nói ra.

“Không phải lúc trước em nói là phải về nhà thăm người thân sao?”

TBC

Anh chủ động chuyển sang một đề tài nhẹ nhàng khác.

Nhắc đến thăm người thân, Diệp Ninh mới lại mỉm cười, ngoài trừ mỉm cười ra thì còn có một chút bất đắc dĩ.

“Theo kế hoạch thì đầu tuần sau sẽ về, nhưng mà anh cũng biết rồi đó, kế hoạch vĩnh viễn đều sẽ không đuổi kịp thay đổi. Tình hình hiện tại là lượng công việc đột nhiên tăng lên rất nhiều, tôi không rảnh để rời đi, cho nên cũng chỉ có thể đợi tiếp thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment