Cố Phong đương nhiên cũng biết tình cảnh hiện tại của cô, cho nên mới có thể hủy bỏ hết tất cả huấn luyện và công việc có thể hủy bỏ, mỗi ngày đều kiên trì đưa đón cô đi làm.
Nhưng mà tuần sau bọn họ phải bắt đầu có nhiệm vụ huấn luyện ở dã ngoại, đến lúc đó chỉ e là ít nhất sẽ một tháng anh không thể về nhà.
Nói không quan tâm thì đương nhiên là không thể nào.
“Nếu anh nhớ không lầm thì chắc mấy ngày nay Khổng Giai sẽ sinh đúng không?”
Diệp Ninh gật đầu nói: “Hôm qua tôi mới gọi điện thoại với Tiểu Đống xong, bọn họ đã đến bệnh viện chờ sinh rồi. Tôi tranh thủ chờ lúc con của bọn họ đầy tháng có thể về thăm một lần.”
Cô vui vẻ hơn một chút, lại rót đầy một chén rượu cho mình.
“Ly thứ ba này coi như là chúc cho cháu trai cháu gái tương lai của tôi có thể bình an ra đời.”
Diệp Ninh và Cố Phong ở trong phòng uống rượu trò chuyện, mà lúc này Giang Húc Đông và Ngô Hàm Nhu đã xuất hiện ở dưới lầu.
“Anh.” Ngô Hàm Nhu lo sợ bất an nhìn về phía Giang Húc Đông.
Hôm nay tan ca xong cô ta đến viện gia thuộc để thăm Giang Húc Đông, Giang Húc Đông thì vẫn luôn hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Ninh.
Cô ta cũng phối hợp trả lời, nhưng sau đó Giang Húc Đông lại đột nhiên nói muốn đến đây gặp Diệp Ninh. Cô ta đã cố gắng hết sức để ngăn cản, dù sao thì cô ta biết mỗi ngày Cố Phong đều đang đưa đón Diệp Ninh, cũng sợ sau khi Giang Húc Đông đến đây sẽ nhìn thấy cảnh anh ấy không muốn thấy.
Nhưng hành vi của cô ta lại làm Giang Húc Đông nổi lên lòng nghi ngờ, cuối cùng chỉ có thể đến đây cùng với anh ấy.
Quả nhiên bọn họ vừa mới đến đây đã lập tức nhìn thấy chiếc xe của Cố Phong đang đậu dưới lầu.
Ngay từ đầu cô ta cũng không biết Giang Húc Đông có biết chiếc xe này không, nhưng mà Giang Húc Đông lại dừng chân, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của anh ấy cũng đã chứng minh tất cả rồi.
“Có phải em đã biết trước rồi không?” Giọng của Giang Húc Đông cực kỳ nặng nề.
Ngô Hàm Nhu cúi đầu, dùng im lặng thay cho câu trả lời.
Trên mặt Giang Húc Đông không có quá nhiều biểu tình, lạnh nhạt nói: “Em về trước đi, anh muốn ở lại đây thêm chút nữa.”
Sao Ngô Hàm Nhu có thể về được chứ: “Anh, nếu cô ấy đang có khách thì ngày mai chúng ta lại đến là được. Chân của anh...”
“Chân của anh không có vấn đề gì hết.” Giang Húc Đông ngắt ngang lời khuyên nhủ của cô ấy, bàn tay đang cầm nạng siết chặt lại.
Ngô Hàm Nhu mím chặt khóe môi, cô ta cũng không biết Diệp Ninh đang ở tầng nào, nhưng vẫn cứ ngẩng đầu lên nhìn.
“Anh, chúng ta đi lên đó đi. Không phải anh muốn gặp cô ấy sao?”
Cho dù Cố Phong cũng ở đó thì có sao đâu chứ, bọn họ đã ly hôn rồi.
Giang Húc Đông vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Anh, không phải như anh nghĩ đâu. Diệp Ninh chỉ xem Cố Phong như bạn bè mà thôi...” Cuối cùng cảm xúc của Ngô Hàm Nhu cũng dần trở nên kích động.
Anh trai mà cô ta biết chắc chắn không phải loại đàn ông sẽ lùi bước.
“Anh không có nghĩ gì hết, nếu bạn cô ấy đang ở trên đó thì anh đứng ở dưới này chờ một chút là được.”
Những lời này Giang Húc Đông càng giống như là đang nói cho chính mình nghe hơn.
Anh ấy cần phải sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn, bình tĩnh lại một chút.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội cạnh tranh công bằng, anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên mới không muốn lập tức đi lên đối mặt với khung cảnh Diệp Ninh và Cố Phong ở cùng nhau.
“Vậy em đứng đây chờ cùng anh!” Ngô Hàm Nhu cũng cứng đầu nói.
Mặc kệ anh ấy muốn chờ bao lâu, cô ta vẫn sẽ luôn ở cùng anh ấy.