Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 953

Rượu Cố Phong mua về đã sắp hết, gương mặt của Diệp Ninh đỏ bừng, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.

Nhưng mà đầu óc của cô vẫn còn tỉnh táo.

Cô càng muốn uống say thì lại càng sẽ không say.

“Hôm nay tới đây là được rồi.” Cố Phong khuyên dừng.

Một mình cô uống nhiều như thế, đã quá đủ rồi.

“Anh phải đi rồi sao?” Diệp Ninh muốn nhìn đồng hồ, nhưng ánh mắt đã không còn nhìn rõ con số nữa: “Đã đến lúc nên dừng lại rồi.”

Cô vẫn còn nhớ rõ lần trước sau khi uống say cô đã làm ra chuyện mất mặt gì.

Nếu cô lại say nữa thì sẽ làm chó.

Cô lảo đảo đứng lên, muốn tiễn Cố Phong về.

Nhưng mà còn chưa kịp nhấc chân thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng, may mà Cố Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.

“Tôi không tiễn anh được rồi, phiền anh đưa tôi về phòng ngủ đi.”

Cô miễn cưỡng đứng vững.

Cố Phong đáp: “Được rồi”, lại đỡ cô đi vào trong phòng.

Diệp Ninh chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Khi Cố Phong nhìn thấy một mớ quần áo chồng chất trên giường thì lại dở khóc dở cười.

Diệp Ninh không rảnh lo để ý đến mấy thứ này, trực tiếp nằm xuống.

“Anh phải đi rồi sao?”

Cô vẫn cứ lặp lại những lời này.

Cố Phong nói: “Anh đi lấy khăn lông lau mặt cho em, xong rồi em lại ngủ sau.”

Diệp Ninh khẽ “ừ” một tiếng, trong lòng nghĩ thầm lần này không cần phải mất mặt trước mặt anh rồi.

Một lúc sau Cố Phong cầm khăn lông ướt quay về đến mép giường, Diệp Ninh lại giống như đã ngủ.

“Tiểu Ninh?”

Cô không có phản ứng gì.

Cố Phong ngồi xuống bên cạnh cô, cẩn thận lau mặt, lòng bàn tay cho cô, lại tránh đi cổ tay đang bị thương.

Chờ làm xong tất cả mọi chuyện, anh lại đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Nào ngờ mới xoay người lại bị Diệp Ninh nắm lấy cánh tay.

“Anh phải đi rồi sao?”

 

Cô vẫn cứ nhắm mắt lại.

Cố Phong thậm chí không thể nào xác nhận được rốt cuộc cô đang say hay là đang tỉnh nữa.

“Đừng đi...” Diệp Ninh nỉ non hai chữ.

Tim Cố Phong lập tức đập hẫng đi một nhịp, lại ngồi xuống, nhìn Diệp Ninh vẫn cứ nhíu chặt mày, dịu dàng nói: “Anh không đi đâu hết, ở ngay đây đây.”

Cuối cùng Diệp Ninh cũng không nhíu mày nữa, hơi thở cũng dần dần ổn định, nhưng vẫn cứ nắm chặt lấy tay anh không chịu buông ra...

Ánh trăng bao phủ, toàn bộ đại viện đều yên tĩnh trở lại.

Giang Húc Đông đứng ở nơi đó, tư thế thậm chí chưa từng thay đổi.

Ngô Hàm Nhu lo lắng đến mức nóng hết cả ruột.

Bọn họ đã đứng ở đây suốt hai tiếng đồng hồ rồi, Giang Húc Đông vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ còn sáng đèn duy nhất trong tòa nhà.

Không cần hỏi thì cũng biết đó chính là nhà của Diệp Ninh.

Cố Phong vẫn chưa chịu đi ra, mà hiện tại đã hơn mười giờ đêm.

Một người đàn ông ở lại trong nhà phụ nữ trễ đến thế, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn sẽ không chỉ ngồi đó nói chuyện phiếm với nhau.

Ngô Hàm Nhu cũng không thể miêu tả rõ tâm trạng của mình lúc này, vừa đau lòng trước sự thâm tình của Giang Húc Đông, lại hận Diệp Ninh vì quá trăng hoa, đồng thời sâu trong đáy lòng lại còn bí ẩn mang theo một chút vui vẻ.

“Anh, chúng ta đi về đi được không?”

Chân của anh ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, không nên đứng thẳng trên thời gian dài như thế.

Giang Húc Đông giống như không hề nghe thấy giọng nói của cô ta, vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.

Ngô Hàm Nhu sốt ruột, trực tiếp đi đỡ lấy anh.

Cuối cùng Giang Húc Đông cũng có phản ứng, tránh khỏi tay cô ta, giọng nói khàn khàn nói: “Em đi về trước đi.”

Mắt Ngô Hàm Nhu lập tức đỏ lên: “Anh, không lẽ anh không thèm quan tâm đến chân của mình sao?”

“Anh còn có thể chịu được.” Trên thực tế hai chân Giang Húc Đông đã tê rần không còn cảm giác từ lâu rồi.

Nhưng anh ấy vẫn không muốn bỏ cuộc.

Ngô Hàm Nhu thấy anh ấy vì Diệp Ninh mà không yêu quý cơ thể của mình như thế, đáy mắt hiện lên một chút hận ý.

Cô ta nhanh chóng đi về phía cầu thang.

“Tiểu Nhu, đứng lại!”

Giọng nói nặng nề của Giang Húc Đông vang lên.

“Em định làm gì hả?”

Anh ấy dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng cất bước.

Bình Luận (0)
Comment