Ngô Hàm Nhu nhìn thấy anh ấy gượng chống như thế, đau lòng quay về bên cạnh anh ấy.
“Em đi gọi Diệp Ninh xuống.”
Ít nhất cũng phải làm Diệp Ninh biết, anh ấy đã làm những gì cho cô!
Vẻ mặt Giang Húc Đông vô cùng sắc bén: “Không được đi!”
Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Ngô Hàm Nhu thật sự không biết vì sao anh ấy phải hèn mọn như thế?
Diệp Ninh rất tốt, cũng rất tài giỏi, nhưng ở trong lòng cô ta, Giang Húc Đông là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
“Anh, anh thích cô ấy đến thế sao? Cho dù là anh đã nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh người đàn ông khác hả?”
Lúc hỏi ra những lời này, tim của cô ta như muốn nhỏ máu.
Giang Húc Đông biết cô ta là đang lo lắng cho anh, dần dần thu hồi thức giận, thở dài thườn thượt.
“Chờ đến khi em thích một người rồi, em sẽ hiểu được tâm trạng hiện tại của anh.”
Nước mắt của Ngô Hàm Nhu đã đến khóe mắt, nước nở nói: “Sao anh biết em không hiểu chứ?”
Cô ta biết rõ yêu thầm sẽ đau khổ đến mức nào hơn bất cứ ai.
“Em nói cái gì?” Giang Húc Đông nhướng mày, không nghe rõ lắm.
Chuyện duy nhất Ngô Hàm Nhu có thể làm chính là lắc đầu: “Vậy anh còn muốn ở lại chỗ này chờ bao lâu nữa? Nếu cả đêm nay Cố Phong không đi về thì anh cũng sẽ đứng chờ cả buổi tối sao?”
“Không có chuyện đó.” Giang Húc Đông trông có vẻ rất chắc chắn, nhưng mà bàn tay đang siết chặt nạng của anh ấy đã bán đứng cảm xúc thật trong lòng anh ấy rồi.
Ngô Hàm Nhu muốn nói anh ấy chẳng hiểu biết gì về Diệp Ninh, nhưng mà lúc này ở bên trong lại vang lên tiếng bước chân.
Hai người cùng nhau nhìn về phía cửa cầu thang.
Một lúc sau, bóng dáng của Cố Phong xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Giang Húc Đông rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, đến cả vẻ âm u trên mặt cũng biến mất rất nhiều.
Ngô Hàm Nhu rõ ràng là không ngờ rằng Cố Phong thật sự đi ra ngoài, ngơ ngẩng vài giây, theo bản năng nhìn về phía vẻ mặt của Giang Húc Đông.
Lúc Cố Phong nhìn thấy bọn họ cũng rất kinh ngạc, thoáng sững sờ sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt hai người.
“Sao hai người lại ở đây?”
Hơn nữa còn vào lúc khuya thế này.
Ngô Hàm Nhu tức giận phát giận đầu tiên: “Chúng tôi đến đây tìm Diệp Ninh, nhìn thấy xe của doanh trưởng Cố ở dưới lầu, cho nên mới không đi lên quấy rầy hai người!”
Bên trong câu trả lời nghiến răng nghiến lợi này bao hàm quá nhiều tin tức.
Cố Phong lập tức hiểu ra, đối diện với ánh mắt đen tối của Giang Húc Đông.
“Ca khúc mới của Tiểu Ninh bán chạy, cho nên tối hôm nay chúng tôi mới chúc mừng một chút. Nhưng mà hiện tại cô ấy đã ngủ rồi, nếu hai người tìm cô ấy có chuyện gì, chỉ sợ là chỉ có thể chờ đến ngày mai thôi.”
Câu nói đầu tiên anh đang nói cho mọi người biết nguyên nhân anh ở nơi này, không muốn tạo ra hiểu lầm không cần thiết gì đó, tạo ảnh hưởng xấu đến Diệp Ninh.
Giang Húc Đông biết Cố Phong không nói dối, bởi vì hiện tại phòng của Diệp Ninh đã tắt đèn rồi.
“Doanh trưởng Cố đừng nghĩ nhiều, Tiểu Nhu không có ý gì khác.”
Anh ấy vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Hàm Nhu, ý muốn trách cô nói nhiều quá rồi.
Anh ấy rất tin tưởng vào nhân phẩm của Diệp Ninh và Cố Phong.
Sắc mặt Ngô Hàm Nhu có hơi xấu, cô ta chỉ đang bất bình mà thôi.
“Doanh trưởng Cố, tôi có thể nói chuyện riêng với anh vài câu không?”
Khác với lần đối chọi gay gắt lúc trước, hiện tại khi đối mặt với Cố Phong, thái độ của Giang Húc Đông vô cùng bình tĩnh.
“Đương nhiên là được rồi.” Cố Phong để ý đến chân của anh ấy, lập tức mở cửa xe: “Lên xe nói chuyện đi.”
Giang Húc Đông không hề từ chối, được Ngô Hàm Nhu nâng đỡ, miễn cưỡng ngồi vào trong xe.