“Tiểu Nhu, em đi ra ngoài chờ anh đi.”
Lúc Ngô Hàm Nhu đang định ngồi vào xe cùng anh ấy thì Giang Húc Đông lại nói như thế.
Tuy rằng Ngô Hàm Nhu rất muốn biết anh ấy định nói gì với Cố Phong, nhưng đành phải rời đi.
“Được rồi, em đi ra ngoài chờ anh.”
Cô ta cố ý nhấn mạnh.
Cố Phong cũng lên xe, trong xe vô cùng yên lặng.
Giang Húc Đông im lặng vài giây, sau đó mới nói: “Doanh trưởng Cố, tôi muốn biết mối quan hệ hiện tại của anh và Diệp Ninh rốt cuộc là cái gì?”
Giang Húc Đông nhìn chằm chằm gương mặt anh không chớp mắt.
Cố Phong nghe được câu hỏi của Giang Húc Đông, hình như cũng không kinh ngạc lắm, nhưng anh lại không muốn trả lời.
Bởi vì anh biết rõ câu trả lời của mình sẽ quyết định thái độ của Giang Húc Đông đối với Diệp Ninh sau này.
Anh im lặng một lúc, nhưng lại làm cho Giang Húc Đông nhận được câu trả lời mà mình muốn.
“Có lẽ doanh trưởng Cố đã nhận ra, tôi cũng thích Diệp Ninh, đang theo đuổi cô ấy.”
Cố Phong cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, không cho Giang Húc Đông nhận ra cảm xúc của anh.
“Tiểu Ninh ưu tú như thế, hơn nữa hiện tại còn đang độc thân, có rất nhiều người muốn theo đuổi cô ấy. Đồng chí Giang cũng không cần thiết cố ý báo cho tôi biết.”
“Tôi nói với anh là bởi vì tôn trọng mối quan hệ giữa anh và Diệp Ninh.” Thái độ của Giang Húc Đông vô cùng nghiêm túc.
“Cho nên, anh biết hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Diệp Ninh là cái gì sao?”
Cố Phong hỏi ngược lại, dù sao thì đến cả chính anh cũng không biết.
“Anh là chồng trước cửa Diệp Ninh, hiện tại Diệp Ninh cũng coi anh là bạn, đây là mối quan hệ giữa hai người, đúng không?” Giang Húc Đông hiểu biết Diệp Ninh, anh ấy biết nếu Diệp Ninh có thể chấp nhận lại Cố Phong thì hai người bọn họ chắc chắn sẽ không có trạng thái như bây giờ.
Cố Phong lại không có cách nào phản bác.
Mặt mày Giang Húc Đông thả lỏng lại: “Nếu anh đã rời đi, vậy cũng nên suy nghĩ cho Diệp Ninh nhiều hơn. Tuy rằng anh và cô ấy ở chung với nhau rất bằng phẳng, nhưng mà người bên ngoài sẽ không cho rằng như thế.”
Anh ấy nói đến đây thì dừng, đã nhắc nhở quá rõ ràng rồi.
Đáy mắt Cố Phong tràn ngập vẻ sắc lạnh, khóe miệng mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Giang Húc Đông mở cửa xe ra, nói chuyện nhiêu đây đã đủ rồi.
Ngô Hàm Nhu gần như lập tức đi đến bên cạnh anh ấy, quan sát vẻ mặt của anh ấy.
Giang Húc Đông lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi về thôi.”
“Anh không có lòng tin.” Cố Phong từ nãy đến giờ không mở miệng hiện tại lại đột nhiên nói.
Giang Húc Đông giật mình ngơ ngẩn.
Cố Phong bình tĩnh nói: “Đúng không?”
Giang Húc Đông nói với anh nhiều như thế, đơn giản chỉ là vì muốn anh chủ động giữ khoảng cách với Diệp Ninh mà thôi.
Nếu anh ấy thật sự có lòng tin có thể giành được tình cảm của Diệp Ninh thì lúc nãy đã không nói những lời này rồi.
Lưng Giang Húc Đông cứng đờ, không quay đầu lại, chỉ là được Ngô Hàm Nhu đỡ rời đi.
Cố Phong dùng vài giây để điều chỉnh lại cõi lòng, khởi động xe.
Giang Húc Đông không nói một lời, thong thả rời đi.
Ngô Hàm Nhu có thể cảm nhận được sự mất mát và không cam lòng của Giang Húc Đông.
Hiển nhiên hai câu nói cuối cùng của Cố Phong đã kích thích đến anh ấy.
TBC
“Anh, ở trong lòng em, anh là người tốt nhất.”
Giang Húc Đông cong môi, tuy rằng trông có vẻ như đã được an ủi đến, nhưng ánh mắt vẫn còn rất nặng nề.
“Có lẽ giữa người với người chuyện đến trước hay sau cũng rất quan trọng, anh và Diệp Ninh hình như đã chậm một bước mất rồi.”
Tuy rằng anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng mà lại không thể không thừa nhận, trong lòng Diệp Ninh, Cố Phong vẫn luôn là một tồn tại cực kỳ đặc biệt.