Lý Hiểu cảm nhận được ông ta đang có lệ mình, lại càng hận Diệp Ninh thấu xương.
“Tục ngữ có một câu rất hay, trèo cao thì té đau, loại người tiểu nhân âm hiểm xảo trá như Diệp Ninh, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ ngã xuống địa ngục!”
Cô ta biết rất rõ ưu thế của Diệp Ninh, gương mặt xinh đẹp kia thật sự chẳng chê vào đâu được.
Hiện tại Diệp Ninh đã nổi tiếng như thế rồi, một khi tổ chức buổi gặp mặt, xuất hiện trước mặt công chúng, chắc chắn sẽ làm cho mấy fans mê ca nhạc ngu ngốc kia càng thêm điên cuồng.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cô ta đã sắp tức điên.
Xà Hoành Minh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, hiện tai chúng ta phải ổn định trước. Chờ đến khi điện ảnh của đạo diễn Ngô công chiếu, chuyện Diệp Ninh sao chép kịch bản của chúng ta cũng đã đủ là cô ta thân bại danh liệt.
Đan Thăng nhìn hai người đều chắc nịt như thế, đương nhiên cũng hi vọng kịch bản của Ngô Á Thu là được cải biên lại từ kịch bản của hai người Lý Hiểu.
Nhưng mà Ngô Á Thu biết rõ Lý Hiểu và Xà Hoành Minh đã hợp tác với ông ta, hơn nữa điện ảnh bên bọn họ sẽ hoàn thành sớm hơn, vậy mà lại chẳng có tí phản ứng và hành động gì, đây là bình thường sao?
Nếu thật sự là sao chép thì chắc chắn không thể bình tĩnh đến thế được, đúng không?
Một bên là Lý Hiểu và Xà Hoành Minh vô cùng tự tin, một bên khác là Ngô Á Thu và sự ra mắt vô cùng mạnh mẽ của Diệp Ninh, kết quả cuối cùng như thế nào, ông ta cũng chỉ có thể rửa mắt mong chờ.
Sáu bảy tiếng đồng hồ lặn lội đường xe, xe của Vương Kim dừng lại trước cửa nhà nghỉ quân khu kinh thành.
“Đến nơi rồi...”
Anh ấy quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Ninh đang ngồi ở ghế sau, giật nảy mình.
Hiện tại Diệp Ninh không chỉ đội nón mà còn đeo khẩu trang, gương mặt chỉ to chừng bàn tay đã bị che kín mít, phối hợp với vành nón kéo thấp, đến cả đôi mắt cũng không nhìn thấy được.
Cho nên đây chính là “chuẩn bị sẵn từ trước” mà cô nói đó hả?!
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Vương Kim, Diệp Ninh hỏi: “Lạ lắm sao? Có phải không nhận ra tôi luôn không?”
Vương Kim dở khóc dở cười: “Đúng là nhận không ra thật đó, nhưng mà cũng rất kỳ lạ.”
Cũng không trách Vương Kim cảm thấy như thế, ngoại trừ bệnh viện và một ít công việc đặc biệt ra, không có ai đi ra ngoài mà còn đeo khẩu trang cả.
Nhưng mà khẩu trang Diệp Ninh đang đeo lại không giống với mấy cái khẩu trang mà anh ấy gặp được trước đó, chất liệu có vẻ mỏng hơn, kiểu dáng cũng đẹp hơn bình thường, hình như là cố ý đặt làm riêng.
“Nhận không ra tôi là được rồi.” Còn chuyện kỳ lạ thì Diệp Ninh trực tiếp ngó lớ.
Bị coi thành người khác thường cũng đỡ hơn đi ra ngoài bị fans mê ca nhạc vây quanh rất nhiều.
Vương Kim xách theo hành lý, theo sát phía sau Diệp Ninh, hai người cùng nhau đi vào nhà nghỉ.
Sự xuất hiện của Diệp Ninh lập tức làm cho nhân viên lễ tân phụ trách đăng ký chú ý đến.
Hiển nhiên đối phương cũng cảm thấy cách ăn mặc của cô quá kỳ lạ.
Nhưng mà khi Diệp Ninh lấy chứng minh công tác ra đưa qua, đối phương lập tức lộ ra vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết đến tên của Diệp Ninh, hơn nữa hai lần trước khi cô đến kinh thành cũng đều ở chỗ này, cho nên nhân viên công tác cũng có chút ấn tượng về cô.
Ngay từ đầu bọn họ cũng không thể hoàn toàn xác định rằng ca sĩ Diệp Ninh đang nổi đình nổi đám có phải là Diệp Ninh từng đến khu tiếp đãi này để ở hay không.
Nhưng mà dần dần, khi tin tức về Diệp Ninh càng ngày càng nhiều, sau khi biết được Diệp Ninh làm việc trong đoàn văn công thì bọn họ hoàn toàn có thể khẳng định.
Cho nên hiện tại nhìn hồ sơ chứng minh công việc của Diệp Ninh, cùng với cách ăn mặc kỳ lạ của cô, bọn họ lập tức nhận ra ngay.
TBC
“Đồng chí Diệp Ninh, hoan nghênh cô đã đến.”
Đăng ký xong, nhân viên công tác đưa trả chứng minh công việc và chìa khóa phòng cho cô, đồng thời còn tỏ vẻ hoan nghênh Diệp Ninh.
“Cảm ơn. Tạm thời tôi còn chưa muốn tiết lộ chuyện mình đang ở nơi này.” Diệp Ninh hạ giọng nói.
Nhân viên công tác lập tức ngầm hiểu: “Yên tâm, chúng tôi biết phải là như thế nào.”
Nhà nghỉ quân khu vốn dĩ đã có quy định bảo mật vô cùng nghiêm khắc, Diệp Ninh không cần phải lo lắng về phương diện này.
Diệp Ninh và Vương Kim cầm chìa khó, đi vào trong phòng, chính thức ở ra hành trình đến kinh thành lần này.