Diệp Ninh nói số phòng mà Lý Tử Hằng đã nói cho cô.
Người phục vụ xác định xong, lập tức đi ở đằng trước dẫn đường.
“Nhà xuất bản có ý gì hả? Con nhỏ Diệp Ninh kia còn chưa đủ nổi bật sao?!”
Lúc Diệp Ninh đi ngang qua một phòng bao, không ngờ lại nghe được tên của mình, không khống chế được mà đi chậm lại.
Không phải phòng bao cách âm không tốt mà là vì cửa phòng chưa đóng kín, cho nên tiếng nói đầy bực bội của người bên trong mới được truyền ra ngoài một cách rõ ràng như thế.
Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, hoàn toàn ngó lơ những lời mà mình không nên nghe.
“Đây là phòng của cô.”
Trùng hợp thay, phòng của Diệp Ninh ở ngay bên cạnh.
Lý Tử Hằng còn chưa đến, Diệp Ninh gọi đại một bình trà, nhân viên phục vụ lập tức đi ra ngoài.
Vương Kim từ nãy đến giờ luôn đi theo bên cạnh Diệp Ninh thấy nhân viên phục vụ tiện tay đóng cửa phòng bao lại, lập tức đi qua đó mở cửa phòng ra.
Mục đích anh ấy làm thế cũng rất rõ ràng, đó chính là vì muốn nghe xem người ở phòng bao bên cạnh có còn nói gì nữa hay không?
Diệp Ninh dở khóc dở cười, không ngờ anh ấy lại nhiều chuyện đến vậy.
TBC
Cửa mở ra, quả nhiên đối phương vẫn chưa dừng lại.
“Cô ta cũng chỉ là ăn may mà thôi, nếu đổi thành tôi, có được ca khúc hay như thế, lại còn được quảng bá rộng rãi đến mức này thì chắc chắn cũng sẽ bán rất chạy.”
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh, trên đời này luôn có một ít người thích áp đặt cho rằng sự thành công của người khác đều là nhờ vào may mắn, mà mình thì lại là vì có thực lực.
“Lại còn tổ chức buổi gặp mặt gì đó nữa chứ, nói không chừng chỉ là một con nhỏ xấu hoắc.”
Diệp Ninh: “...”
Cô đột nhiên có chút tò mò, rốt cuộc thì cô đã đụng chạm đến ích lợi gì của người này mà làm cho đối phương hận cô đến thế chứ?
“Lát nữa gặp mặt giám đốc Tiền tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng, có phải sau này nhà xuất bản chỉ nâng đỡ một mình Diệp Ninh hay không, nếu là như thế thì nhanh chóng giải trừ hợp đồng với tôi đi!”
Đối phương tức giận nói với ai đó.
Hiển nhiên người còn lại vẫn còn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bất cứ âm thanh nào truyền ra ngoài.
Cô ta nói thế cũng là Diệp Ninh đoán được đại khái thân phận của đối phương.
Xem ra hôm nay nhà xuất bản không phải chỉ hẹn gặp mặt một mình cô.
Có lẽ đối phương cũng là ca sĩ ký hợp đồng với nhà xuất bản.
Lý Tử Hằng suy nghĩ chu đáo, biết cô gái này không thích cô, cho nên mới cố ý đặt hai phòng, chắc cũng là vì không muốn để bọn họ gặp mặt nhau.
Nhưng mà có đôi khi mọi chuyện lại trùng hợp như thế đó.
Vương Kim nghe xong rồi, không chút hoang mang đóng cửa lại.
Trong phòng lập tức yên lặng lại.
Vương Kim nhìn thoáng qua Diệp Ninh, lại nhe răng cười.
Diệp Ninh thấy phản ứng của anh ấy như thế thì không hiểu ra sao: “Anh cười cái gì thế”
“Tôi đang nghĩ chắc chắn nữ đồng chí ở phòng kế bên chưa từng gặp cô, nếu cô mà xấu hoắc, vậy chắc trên đời này cũng không còn bao nhiêu người đẹp nữa.”
Tuy rằng Vương Kim chỉ đang nói đùa, nhưng lập tức là cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Vị nữ đồng chí kia” Diệp Ninh cố nén cười, tuy rằng xưng hô như thế cũng không sai, nhưng nghe lại cứ cảm thấy là lạ.
Lúc này cửa phòng mở ra, Lý Tử Hằng từ bên ngoài đi vào.
Ngoại trừ anh ta ra thì Tiền Siêu cũng đích thân đến.
Hai người nhìn thấy Diệp Ninh, đều lộ ra nụ cười thật tươi.
Hai bên chào hỏi nhau xong, sau đó ngồi xuống.
“Diệp Ninh, mấy ngày nay cô phải vất vả rồi.” Tiền Siêu là tổng giám đốc của nhà xuất bản, rất hiếm khi chủ động đi lấy lòng người khác, nhưng hiện tại đối mặt với Diệp Ninh, ông ta rất sẵn lòng lấy ra thành ý lớn nhất.
Diệp Ninh khiêm tốn nói: “Là giám đốc Tiền và chủ nhiệm Lý vất vả mới đúng. Hai người đã phải lo lắng rất nhiều vì chuyện tiêu thụ băng từ.”