“Không thử thì làm sao biết được chứ? Nếu Diệp Ninh đồng ý, tôi sẵn sàng dùng tiền riêng để trợ cấp một ít chi phí cho cô ấy.”
Hạ Linh Vân vô cùng hào sảng nói, dù sao thì có chút người muốn đưa tiền cho Diệp Ninh thì cũng chưa chắc có cách để đưa.
“Được, tôi sẽ nói lại chuyện này cho Diệp Ninh biết.” Lý Tử Hằng đồng ý rất dứt khoát.
Trấn an Hạ Linh Vân xong, hai người từ trong phòng đi ra.
Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Tiền Siêu và Diệp Ninh cũng vừa lúc định đi về, bốn người cứ thế mà trực tiếp gặp nhau.
Diệp Ninh quan sát Hạ Linh Vân, cũng là một người rất đẹp, nhưng mà cũng chỉ là người có cãi mã ngoài đẹp mà thôi.
Ngay khoảnh khắc Hạ Linh Vân nhìn thấy Diệp Ninh, bất ngờ đến mức không biết nên nói cái gì.
Cô ta cũng coi như gặp được vô số người khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được người có khí chất xuất chúng giống như Diệp Ninh.
Tiền Siêu và Lý Tử Hằng cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này, có chút xấu hổ, chỉ có thể chuẩn bị giới thiệu cho hai người bọn họ làm quen với nhau.
Hạ Linh Vân đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa Diệp Ninh và Tiền Siêu, hình như nghĩ đến gì đó, lộ ra ý cười đầy thâm ý.
“Giám đốc Tiền, ông và bạn đến đây uống trà à?”
“...”
Khóe miệng Tiền Siêu hơi co giật, lập tức biết Hạ Linh Vân đã hiểu lầm mối quan hệ giữa ông ta và Diệp Ninh rồi.
Cho nên ông ta trông giống người có tác phong không đàng hoàng như thế sao?
Lý Tử Hằng xấu hổ đến mức đầu ngón chân moi mặt đất, vội vàng nói: “Linh Vân, để tôi giới thiệu cho hai người...”
“Không cần giới thiệu, tôi hiểu mà.” Hạ Linh Vân tự cho là thông minh cảm thấy có lẽ Tiền Siêu không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện này, cho nên cô ta cũng không cần thiết phải biết tên họ của người phụ nữ này.
“Giám đốc Tiền, chủ nhiệm Lý, tôi đi về trước đây.”
Không đợi Lý Tử Hằng tiếp tục mở miệng nói chuyện, Hạ Linh Vân đã dẫn theo trợ lý nhanh chóng rời đi.
Tiền Siêu đã cạn lời, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, cười gượng gạo.
“Người mới vừa rời đi lúc nãy cũng là ca sĩ ký hợp đồng với nhà xuất bản, tên là Hạ Linh Vân. Có lẽ cô ta đã hiểu lầm gì rồi, sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ta sau.”
Nói xong lại như cười như không trừng mắt liếc nhìn Lý Tử Hằng.
Nếu không phải anh ta sắp xếp chỗ hẹn có vấn đề thì cũng đã không phát sinh hiểu lầm như thế rồi.
Lần này Lý Tử Hằng cũng bị Hạ Linh Vân tự cho là thông minh hại thảm.
Cũng may Diệp Ninh không thèm để ý đến thái độ của Hạ Linh Vân.
“Không sao, dù sao cô ta sẽ nhanh chóng biết được thân phận của tôi thôi.”
Lý Tử Hằng liên tục gật đầu, Hạ Linh Vân còn muốn bảo Diệp Ninh sáng tác ca khúc, hiện tại đương nhiên càng không có khả năng.
Hồng Hải.
Mao Tuyết Nam sốt ruột đi đến văn phòng của Mục Văn Hạo.
“Ông chủ Mục, người bên ngoài đều đang nói anh có ca khúc mới do Diệp Ninh sáng tác, có đúng không?”
Bởi vì cô ta quá hưng phấn, cho nên hiện tại cũng không thể khống chế tốt được vẻ mặt của mình, tràn ngập phấn khởi và tham lam.
Người bên ngoài đã đồn đãi đến điên rồi, mà cô ta lại đến bây giờ mới biết được.
Mục Văn Hạo dùng sự im lặng để thay thế cho câu trả lời.
TBC
Hơi thở của Mao Tuyết Nam đều trở nên dồn dập.
Ngay từ đầu cô ta cho rằng cô ta đi đến phòng ca múa ở một nơi nhỏ bé như thế này ca hát, kiếp sống ca sĩ cũng coi như chấm dứt tại đây, không ngờ lại có thể gặp được một cái bánh thịt khổng lồ như thế.
Cho dù ca khúc mà Diệp Ninh sáng tác ra chỉ là một đống phân thì chắc chắn cũng có thể hấp dẫn được lực chú ý của dân chúng.
Cơ hội để cô ta quật khởi đã đến rồi!
“Ông chủ Mục, anh cứ yên tâm giao ca khúc cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ làm cho anh hài lòng!”
Hiện tại Hồng Hải đã bắt đầu lan truyền tin tức ra bên ngoài, mà cô ta lại là ca sĩ tốt nhất ở nơi này, cho nên ngoại trừ cô ta ra, sẽ không còn có ứng cử viên nào thích hợp để hát ca khúc của Diệp Ninh hơn.
Mục Văn Hạo nhìn thấy rõ mọi toan tính của cô ta, giọng điệu không có chút phập phồng nào nói: “Đúng là tôi đã có ca khúc. Nhưng mà chuyện để ai biểu diễn thì tôi còn phải suy xét thêm.”
Vẻ mặt của Mao Tuyết Nam lập tức cứng lại, vài giây sau mới kích động nói: “Ngoại trừ tôi ra, làm gì còn có người nào khác chứ?”
Cô ta thật sự không rõ rốt cuộc Mục Văn Hạo còn đang do dự cái gì chứ?