Chương 487: Muốn Làm Gì? (3)
Ví dụ như ngành công nghiệp hoạt hình, trên thực tế, hoạt hình từ những năm 70 đến 80 của Đại Lục trong thời đại này ở trên thế giới đã cực kì lợi hại, nhưng nhân viên công tác của Đại Lục không tự tin, luôn luôn cho rằng là các nhà sư nước ngoài đang niệm kinh.
Đại Lục và bên ngoài thiếu sự dung hợp văn hoá, mà Trần Chí Khiêm lúc trước từng ở Đại Lục sinh sống nhiều năm, sống ở Cảng Thành cũng hơn nửa đời. Lúc anh thông báo, một bộ phim hoạt hình phương đông xuất hiện trên TV.
Ai có thể từ chối một con gấu ngốc nghếch đáng yêu như vậy? Nó không thông minh nhưng rất nỗ lực, lại tham ăn, tập đầu tiên đã có không ít người thấy thú vị, khiến người ta phải ôm bụng mà cười.
Phàn Kỳ mặc dù đã xem qua nhưng vẫn cười ầm lên giống như lúc trước.
Phim hoạt hình phủ sóng khắp nơi, máy chơi game cầm tay cũng bán hết, chỉ một cái máy chơi game đơn giản như vậy hiện tại bên ngoài bán được hơn một ngàn đô la Hồng Kông, vì mới được tung ra thị trường nên tốc độ sản xuất không đuổi kịp, rất nhanh đã trở thành đồ thu hút khách hàng.
Làm quản lý có thật nhiều khách hàng đều đang nhờ người mua, Liêu Kế Khánh gặp trực tiếp Phàn Kỳ đặt trước 300 cái, để cho các khách hàng quan trọng mỗi người một cái.
Ở trên máy bay từ Cảng Thành đến Sư Thành, Phàn Kỳ khen Trần Chí Khiêm: “Chị Linh Linh và A Viễn chắc chắn sẽ cho rằng anh đi theo đúng người rồi.”
Trần Chí Khiêm giơ tay ôm lấy cô.
“Có thể mang máy chơi game cầm tay đề cho em giải trí ở trên máy bay ở trên máy bay, nếu thêm máy chơi game cầm tay này vào hệ thống giải trí của máy bay chắc hẳn sẽ rất tuyệt, mỗi chỗ ngồi trên máy bay đều có một cái máy chơi game cầm tay để hành khách có thể chơi trò chơi cũng đỡ nhàm chán.”
Trần Chí Khiêm hôn lên trán của cô nói: “Đây là một ý tưởng tốt! Nhưng hôm nay 5 giờ em đã dậy, đi từ Cảng Thành đến Sư Thành cần bốn tiếng, sao em không ngủ một giấc đi?”
Chỉ cần nghĩ đến việc khi xuống máy bay có thể gặp được chị Linh Linh, Phàn Kỳ vui đến mức không ngủ được, cô nói với Trần Chí Khiêm: “Anh nhanh tìm cách tăng năng suất sản xuất lên đi, mặc dù có marketing là biện pháp tốt nhưng rất thiếu, nếu bị người khác bắt kịp thì sẽ bị mất thị trường.”
Trần Chí Khiêm đáp: “Anh biết rồi, Phương Hạo đã ở nhà xưởng.”
Phàn Kỳ lòng đầy chờ mong, khi máy bay đáp xuống đất xuất quan xong cô nhìn thấy Trang Linh Linh ở phía trước, Phàn Kỳ hưng phấn chạy tới, Trang Linh Linh nhấc cô lên.
Dung Viễn ở bên cạnh hai người quát nhẹ: “Trang Linh Linh.”
Trang Linh Linh buông Phàn Kỳ ra, cô cúi đầu nhìn bụng của mình: “Chị không thể ôm em, chờ khi con gái của chị được sinh ra thì chị mới ôm em được.”
Phàn Kỳ nhìn bụng cô ngạc nhiên nói: “Thật sao, chị có thai rồi?”
“Mới biết chưa đến hai ngày.”
“Từ mấy ngày trước, khi chị còn đang ở Bắc Mỹ làm chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên.”
Ở đằng xa Dung Viễn vẻ mặt vừa may mắn rồi lại tức giận: "Tôi đã cùng cô ấy nói cái gì đâu?”
Phàn Kỳ hỏi Trang Linh Linh: “Chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên là gì.”
Trang Linh Linh kéo Phàn Kỳ, giải thích cho cô chuyến bay thử nghiệm đóng băng tự nhiên là gì, Phàn Kỳ nghe xong lập tức hít ra hơi lạnh: “Chị, đừng nói anh rể mắng chị, ngay cả em cũng muốn mắng chị nữa, tại sao chị có thể đi làm công việc nguy hiểm như vậy chứ?”
“Xưởng máy bay của chúng ta tuy rằng ở nước Đức, nhưng mục tiêu cuối cùng là phải về trong nước, chị muốn ở đây tích lũy kinh nghiệm, nếu như chúng ta không đi thì chỉ có thể lấy được tài liệu đã qua sử dụng. Vậy nên chị mới cùng anh cùng nhau đi đến trực tiếp để cảm nhận.”
Vành mắt Phàn Kỳ có chút nóng: “Nhưng như thế không phải là đánh cược cả mạng sống sao?”
Trang Linh Linh vuốt mặt cô: “Quốc gia chúng ta lạc hậu nhiều năm như vậy, phải có người chấp nhận hi sinh để trợ giúp mới được.”