Chương 1119: Quá Độc Ác Mà
Chương 1119: Quá Độc Ác MàChương 1119: Quá Độc Ác Mà
Thái độ tìm kiếm tin tức của giới săn ảnh Hương Giang rất tích cực, vụ án này lại dính đến người nổi tiếng nên cũng nhanh chóng được báo đài đưa tin. Tuy rằng bộ phận quan hệ công chúng không cung cấp thông tin chỉ tiết nhưng chỉ cần lộ ra một chút manh mối nhỏ xíu là cũng để để khiến các thị dân nổi giận rồi.
Phan Nguyên Lương giam cầm cô gái đại lục một cách phi pháp, bị tình y cưỡng gian, phải đối mặt với án ngồi tù.
Hình tượng tốt nhà từ thiện của ông ta đã giành được rất nhiều hảo cảm cho ông ta, vì dù sao thì trên đời này người ta vẫn thích người lương thiện nhiều hơn. Mà mấy năm nay ông ta đã xây dựng rất tốt hình ảnh của mình và mang tới rất nhiều thành tích cho công ty, bây giờ hình tượng sụp đổ rồi cũng phải gánh chịu hậu quả.
Không ít thị dân lớn tiếng mắng chửi.
Tường bị quần chúng đẩy sập rồi, trước đây Phan Nguyên Lương là nhà từ thiện số một ở Hương Giang, bây giờ phía cảnh sát công bố ra nhiều bằng chứng như thế, dù ông ta có một trăm cái miệng cũng không cãi được, đội luật sư mời tới cũng không có cách nào biện hộ thay ông ta, trong lúc nhất thời, ông ta đã bị chính những thị dân tin tưởng mình thóa mại
Công ty mà ông ta sở hữu cũng bị thị dân ném rất nhiều trứng gà thối, nhân viên nháo nhào xin thôi việc.
Các hàng xóm thì âm ï như cái chợ vỡ, chú An không dám tin rằng người mà mình thần tượng lại chính là một tên tiểu nhân như thế.
"Quá độc ác mài" "Trước đây ông ta quyên góp tiền giúp đỡ cô nhi trong chương trình còn tưởng ông ta là người tốt chứ, nhưng không ngờ tất cả đều là diễn hết."
"Cưỡng gian một cô bé vị thành niên! Sao ông ta dám vậy? Thật sự nghĩ luật pháp Hương Giang chỉ để trang trí thôi sao?"
Trước đây thích bao nhiêu thì bây giờ lại ghét bấy nhiêu. Chú An là người chửi hăng nhất, thậm chí ông ta còn chạy theo đám đông đến trước cửa công ty náo loạn một phen.
Cùng với tin tức Phan Nguyên Lương sa lưới, tổ phòng chống mại dâm của đội cảnh sát Hương Giang lại tiến hành một đợt thanh trừng lớn nữa.
Rất nhiều người vượt biên phi pháp bị phía cảnh sát điều tra ra được và trục xuất về nội địa, còn có một vài người chăn ngựa cũng bị bắt đi ngay tại trận.
Về phần tung tích của bọn buôn người được giao lại cho tổ phòng chống mại dâm tiếp tục điều tra, công việc của giám sát Lương chỉ đến đây là dừng. ...
Tại bến tàu Tiêm Sa Chủy, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương tiễn Lâm Kiến Quốc và Đào Đào lên đường.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sức khỏe của Đào Đào đã hồi phục lại một chút, bởi vì bận trở về đón tết cho nên cô bé không tiện nằm mãi trên giường bệnh.
Giám sát Lương mua một ít quà cáp cho Lâm Kiến Quốc: "Lần trước đến Thâm Quyến cũng may nhờ có anh quan tâm, mấy thứ đồ ăn đồ dùng này còn dùng tới trên đường.”
Lâm Kiến Quốc bắt tay anh: "Cảm ơn cậu."
Sau đó anh ta nhìn về phía Tô Niệm Tinh và chủ động duỗi tay ra: "Cũng cảm ơn cô, rất xin lỗi vì lúc trước không tin cô có thể bói ra được, là tôi đã coi thường bản lĩnh của cô rồi."
Ngược lại, Tô Niệm Tinh cũng không để ý cho lắm, tại nội địa không cho phép lan truyền mê tín dị đoan cho nên cũng không có gì kỳ lạ khi Lâm Kiến Quốc có suy nghĩ này cả.
Cô cười ha ha: "Không sao, chúng ta là đồng chí mà."
Lâm Kiến Quốc hơi sững sờ và cũng nở nụ cười theo: "Được, đồng chí Tô, đồng chí Lương, chúng tôi đi trước đây, sau này đến Thâm Quyến tôi nhất định sẽ tiếp đón hai người chu đáo."
Anh ta dẫn Đào Đào lên xe.
Đào Đào vẫn luôn giữ im lặng bởi vì trước đấy cổ họng của cô bé gào hét quá nhiều nên khàn rồi, cứ mở miệng ra là đau rát khủng khiếp. Giờ đã uống thuốc nhưng phỏng chừng phải một tuần nữa mới có thể hồi phục.
Tô Niệm Tinh vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Người đã đi rồi mà cô vẫn còn nhìn về phía xa. Giám sát Lương thấy có người qua đường nhìn về phía bên này, lo lắng bọn họ sẽ qua đây xin chữ ký nên nắm cổ tay cô: "Mau đi thôi, bằng không lát nữa sẽ không đi được đâu."
Lên xe rồi, Tô Niệm Tinh nhìn bến tàu càng lúc càng xa mà trong mắt hiện thêm thứ cảm xúc khác biệt.
Giám sát Lương nghiêng đầu nhìn cô: "Có phải muốn về nội địa không?”
"Phải, nhìn thấy anh ta mà em cảm thấy rất thân thiết." Tô Niệm Tinh mím môi.
Tuy rằng nội địa nghèo khó hơn một chút, lạc hậu hơn một chút nhưng nơi đó có gốc rễ của cô, là nơi mà cả đời này cô không nỡ rời bỏ.