Chương 173: Mẹ Em Sẽ Hạnh Phúc
Chương 173: Mẹ Em Sẽ Hạnh PhúcChương 173: Mẹ Em Sẽ Hạnh Phúc
Ở Hương Giang tấc đất tấc vàng thì một căn phòng như vậy tuyệt đối có thể nói là độc nhất.
Đương nhiên, căn nhà mà Lý Gia Hào sống là biệt thự, có hồ bơi riêng biệt, có thể ngắm ra rừng cây, cho nên sở hữu một căn phòng như vậy cũng không hề kỳ lạ chút nào.
Cô không quá mức tán thưởng mấy món đồ trang trí này, sau khi ngồi xuống cô nói với Tử Tử về quẻ tượng mà mình xem được: "Mẹ em sẽ hạnh phúc.
Tử Tử lại không tin, cho rằng Tô Niệm Tinh đang cố tình qua loa với mình: "Mẹ gả cho một người đã hại mình thì làm sao có thể hạnh phúc được?"
Cô bé cảm thấy Tô Niệm Tinh chắc chắn đã bói sai rồi: "Chị xem lại giúp em đi.
Tô Niệm Tinh thấy cô bé sốt ruột như vậy mới hỏi ngược lại: "Vậy em cảm thấy thế nào mới là hạnh phúc?"
Tử Tử đáp với vẻ hiển nhiên: "Đương nhiên là gả cho người mình thích rồi, trước đây người mà mẹ lấy là một tên nhát gan, còn bây giờ người đàn ông mà mẹ lấy lại chỉ biết cưỡng chế chiếm đoạt, cũng không phải là người tốt gì cả. Mẹ em không nên gả cho ông ta."
Trương Mộng Vân đã dạy dỗ con gái mình rất tốt, nhưng trẻ con chính là trẻ con, tuổi tác của cô bé bày rành rành ra ngày trước mắt đây, trong đầu hiển nhiên chỉ nghĩ đến tình yêu tươi đẹp. Cô bé cảm thấy hôn nhân chính là kéo dài ái tình mà không phải là mồ chôn, hy vọng mẹ có thể gả cho một người mà mình yêu thương. Tô Niệm Tinh lại lắc đầu: "Chị cảm thấy em đã hiểu sai định nghĩa về hạnh phúc này rồi, đối với mẹ em mà nói thì hạnh phúc của cô ấy không hề liên quan đến tình yêu, cô ấy cho rằng em mới chính là động lực để cô ấy hạnh phúc."
Tử Tử sững sờ, cô bé có hơi khó mà chấp nhận được: "Em á? Nếu vì em thì mẹ lại càng không nên lấy Lý Gia Hào. Ông ta ngoại trừ có tiền ra thì còn có gì nữa."
Xem hừng Lý Gia Hào cũng không phải kiểu "yêu ai yêu cả đường đi" mà tốn quá nhiều tâm tư với Tử Tử, cho nên cảm quan về đứa trẻ này đối với Lý Gia Hào cũng bình thường.
Tô Niệm Tinh lại nói: "Cô ấy không thể phản kháng lại được Lý Gia Hào, biết ông ta sẽ dùng mánh khóe, để các em có thể trải qua một cuộc sống hạnh phúc và bình yên nên cô ấy mới chọn thỏa hiệp. Còn nếu thật sự cá chết lưới rách rồi, ông ta không nỡ động vào mẹ em nhưng lại nỡ động vào em.
Tử Tử sững sờ, bây giờ cô bé mới chỉ mười ba tuổi thôi, vẫn còn đang ở độ tuổi đi học, vẫn luôn là bảo bối nhỏ được lớn lên trong tình yêu thương của mẹ. Cô bé không biết lòng người hiểm ác nhưng chuyện mà Lý Gia Hào đã làm với cha lại khiến cô bé ý thức được sự độc ác của nhân tính. Trừ phi cô bé với mẹ di dân, bằng không mẹ không thể đấu lại được Lý Gia Hào.
Cô bé ngồi ngây người trên giường không nhúc nhích, gương mặt nhỏ non choet viết trần sự đau buồn, trông giống một con cún nhỏ cô đơn.
Tô Niệm Tinh cũng đã từng trải qua độ tuổi này rồi, ít nhiều gì cũng có thể thấu hiểu được sự phiền muộn của cô bé, cô đi lên vỗ vài vai cô gái nhỏ: "Nhưng em cũng đừng cho rằng mẹ em sẽ chịu thiệt, mẹ em đang dùng cách của mình để nắm quyền chủ động." Vừa rồi Tử Tử vẫn còn đang áy náy nhưng khi nghe được lời này của cô, cô bé lại xốc lại tinh thần, nghi ngờ hỏi: "Là sao ạ?”
"Tuổi tác của Lý Gia Hào đã không còn trẻ nữa, mẹ em nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi lận, tương lai Lý gia này sẽ thuộc về mẹ em hết. Đến khi ấy, mẹ em có thể quyết định cuộc đời của mình." Tô Niệm Tinh nói đến đây rồi thôi: "Mẹ em cũng không phải không có phần thắng."
Tử Tử đứng bật dậy đi loanh quanh trong phòng, lời của Tô Niệm Tinh đã nhắc nhở cô bé và cũng khiến cô bé nhìn thấy được hy vọng.
Đợi ông ta đi rồi, mẹ có thể lại tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình, đến khi ấy cô bé và mẹ lại có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Tử Tử nhoẻn miệng cười rạng rỡ, tảng đá trong lòng đã hạ xuống: "Đại sư, chị nói rất đúng, mẹ em nhất định sẽ hạnh phúc."
Ở Hương Giang hôn lễ theo kiểu Tây là chính, Trương Mộng Yên mặc váy cưới màu trắng, đầu đội vương miện, dưới sự chứng kiến của mục sư và bạn bè thân thiết mà trao nhẫn cưới cho nhau.
Bạn bè có thể chụp ảnh cùng cô dâu và chú rể, Tô Niệm Tinh cũng sáp tới góp vui.
Trước đây Trương Mộng Yên hoàn toàn không thể chen vào được giới phú hào nhưng sau khi cô ta gả cho Lý Gia Hào xong, mấy phú bà kia vẫn chấp nhận cô ta vì dù sao cô ta cũng không phải tình nhân thượng vị.