Chương 93: Cháu Nhất Định Sẽ Đi Phỏng Vấn
Chương 93: Cháu Nhất Định Sẽ Đi Phỏng VấnChương 93: Cháu Nhất Định Sẽ Đi Phỏng Vấn
Tuy nói là như thế nhưng một đại sư đoán mệnh giống như Trương Câu Lâm thật sự không dễ gặp được đến vậy đâu.
Bà A Hương không ôm hy vọng gì đối với cô ta cả, nhưng Hà Linh Vân thì lại nổi lên hứng thú: "Thật sao? Ông ta rất lợi hại? Vậy cháu nhất định sẽ đi phỏng vấn.
[Tuần San Nhanh] rất có tên tuổi, có lẽ ông ta cũng muốn tăng thêm danh tiếng cho mình thì sao."
Bà A Hương không nói gì cả vì dù sao bà ta cũng không phải Trương Câu Lâm, cũng không biết trong lòng ông ta nghĩ thế nào.
Hà Linh Vân lấy một cây bút ra ghi tên lại, dự định trở về sẽ đi liên hệ thử, cô ta lại truy hỏi: "Ngoại trừ Trương Câu Lâm ra thì bà còn biết đại sư đoán mệnh nào nữa không?”
Trình độ xem bói của bà A Hương rất tâm thường nhưng quả thật cũng kiếm sống được nhờ cái nghề này.
Nói đến mấy đại sư đoán mệnh ở Hương Giang kia là bà ta thuộc làu như lòng bàn tay, liên tiếp nói ra năm, sáu đại sư đoán mệnh cho Hà Linh Vân, đây đều là những thuật sự có chút danh tiếng nhỏ trong nghề.
Còn về phần lịch sử thành danh của bọn họ thì bà ta cũng nhớ như tạc trong đầu, đến ngay cả Tô Niệm Tinh cũng là lần đầu được nghe nói tới.
Ngoại trừ vậy ra, bà A Hương còn kiến nghị Hà Linh Vân tới con phố xem quẻ ở Hương Giang để trải nghiệm: "Chỗ đó có rất nhiều đại sư đoán mệnh, đều là những người dựa vào bản lĩnh thật sự để kiếm cơm hết."
Ở thời đại những năm chín mươi này, dải đất Hương Giang đã trở thành một khu vực khiến người trố mắt đứng nhìn, có thể xem bói ở một địa bàn đắt như thế nếu không có bản lĩnh thật sự thì hoàn toàn không thể làm ăn lâu dài được.
Hà Linh Vân gật đầu và ghi lại mấy thông tin đắt giá này: "Vâng, sau này cháu sẽ đi phỏng vấn."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh nghe nói đến con phố xem quẻ ở Hương Giang này, cô nổi lên lòng tò mò: "Ở đâu vậy bà? Hôm nào có thời gian rảnh cháu cũng sẽ qua đó xem thử."
Vậy mà còn có cả một con phố xem quẻ, cô tới Hương Giang lâu như vậy rồi mà cũng không biết, đúng là quá quê mùa mà.
Cô muốn xem các đại sư đoán mệnh khác xem bói như thế nào? Có lẽ có thể hấp thụ được kinh nghiệm từ trong đó để người tới đây xem quẻ tin tưởng mình hơn.
Bà A Hương thấy cô nóng lòng muốn thử, bộ dáng chỉ hận không thể đi ngay và luôn, trông vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Ở phố Temple, Du Ma Địa, Cửu Long, cách nơi này xa lắm."
Tô Niệm Tinh giật mình, hóa ra là như vậy, vậy cô vẫn không nên đi thì hơn.
Cô còn phải kiếm tiền trở về nội địa nữa, không thể bớt thời gian đến một nơi xa như thế được. ....
Ba người đang nói chuyện thì Cao Hân Di trước đó mới tới coi bói lại tới, nét buồn rầu giữa mi của cô ta đã bị quét đi hết sạch, khí sắc cũng không tồi, có thể thấy ngày hôm nay của cô ta trôi qua khá tốt.
Đi đến trước hàng xem quẻ, cô ta xin lỗi Tô Niệm Tinh với vẻ áy náy tột cùng: "Đại sư, trước đó tôi còn nghi ngờ cô xem bói không chuẩn, nhưng sự việc quả thật giống y như cô dự liệu, anh ta thật sự đã bỏ thuốc ngủ vào trong nước uống của tôi.
Cảm ơn cô, nếu không có cô thì tôi đã bị thằng cặn bã đó hủy hoại rồi."
Tô Niệm Tinh hỏi cô ta chuyện sau đó giải quyết thế nào.
Trên gương mặt của Cao Hân Di hiện ra một nụ cười hả hê: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, lúc ấy a sir đã bắt hết bọn họ lại.
Mấy hôm nay đều đang bận xử lý chuyện này, tôi có hỏi thăm luật sư thì biết bọn họ ít nhất cũng sẽ bị phạt ba năm tù.
Anh ta muốn hại tôi nhưng bản thân lại vào tù ngôi trước một bước, toàn bộ sự nghiệp đều bị hủy hoại, chỉ cần vừa nghĩ đến kết cục của anh ta là tâm trạng của tôi lại vô cùng sung sướng."
Nếu chỉ là chia tay thì cô ta cũng sẽ không giận dữ đến vậy, dù sao thì trước đó cô ta cũng đã có dự cảm rồi, nhưng anh ta lại coi cô ta thành một cái thang, chuyện này thì cô ta kiên quyết không thể tha thứ được.
Cách xử lý của Cao Hân Di càng phù hợp với người bình thường hơn, cô ta không nghĩ đến việc báo thù đối phương mà là dùng vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình, như vậy mới càng ổn thỏa hơn.
Đột nhiên Tô Niệm Tinh nhớ đến Tưởng Mộng Vân, cùng bị hạ thuốc giống nhau nhưng tính cách khác nhau, giá trị kỳ vọng khác nhau nên hành vi cũng hoàn toàn trái ngược.