Chương 1008: Mục tiêu mới 2
Nhưng khổ nỗi là một gia đình mất quần áo ngoại trừ chủ nhân của bộ quần áo đó ra thì người khác thật sự rất khó phán đoán ra được.
Cho dù Dịch Gia Di có thể sắp xếp logic nói ra “hung thủ đã lấy đi một vài bộ quần áo từ chỗ này” nhưng cũng không có cách nào chứng minh bộ đồ mà hung thủ đã lấy đi chính là cái áo màu xanh lam và cái quần màu xám cả… loại chuyện này đại khái chỉ có bà đồng thông qua hỏi gạo, mời ma nhập vào người mới có thể nói ra khỏi miệng được thôi.
Đáng tiếc, cô chỉ là một thám tử chứ không phải bà đồng.
Cả một buổi chiều khảo sát phát hiện chứng cứ chỉ có được mỗi rãnh nếp nhăn ngang dọc trên trán của hung thủ và hai mục hồ sơ tội phạm chiều cao của hung thủ.
Dịch Gia Di cũng rất muốn nói ra các thông tin như màu sắc quần áo của hung thủ nhưng mãi vẫn không thể tìm ra được manh mối có thể làm luận chứng, cô không nhịn được mà thở dài tiếc nuối.
Nhưng nhìn thấy Vương Kiệt Vượng vì hai manh mối mới có được mà vui như xuân về hoa nở, chợt nhớ lại tiến độ điều tra phá án bình thường một chút, tâm cảnh của cô cũng bình tĩnh lại hơn nhiều.
Có vài chuyện không vội được đâu.
Sau khi khảo sát xong hiện trường gây án ở Đại Bộ, một nhóm người dứt khoát trở về cục cảnh sát Bắc Tân Giới.
Tiền Bồi Nhưỡng không dừng bước chân mà về thẳng văn phòng, biến những thu hoạch chiều nay thành báo cáo. Mấy thứ này một khi được chứng thực trên văn tự, sau khi giao nộp lên có thể trở thành bằng chứng xác thực, cho dù là bộ phận quan hệ công chúng hay là tổ chuyên án điều đi sử dụng đều được hết.
Trong lúc sir Tiền viết báo cáo thì Dịch Gia Di lại chạy đến bộ phận pháp y tìm pháp y sir Tôn, lại nhìn thi thể thêm lần nữa.
Ba người Vương Kiệt Vượng, Hugo và Phương Trấn Nhạc đợi đám người Tiền Bồi Nhưỡng và Dịch Gia Di làm xong việc rồi cùng nhau đi ăn tối, tạm thời vụ án không có việc gì khác cần phải xử lý nên hiếm khi ba người tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi xếp hàng ngang trên bậc thềm ở cửa cục cảnh sát.
Phía trước cách một đoạn xa có một khu ruộng hoang, gió thổi lay động ngọn cỏ làm làn sóng xanh gợn lên dập dềnh.
Lúc đầu ba người vẫn còn nói chuyện về công việc nhưng nói rồi lại nói cuối cùng vòng đến EQ.
Thấy Vương Kiệt Vượng thật sự đang rất khổ não vì “EQ thấp” của mình, Phương Trấn Nhạc không nhịn được mà than thở: “Muốn EQ cao như thế để làm gì? Tôi cố gắng để khiến bản thân sở hữu năng lực thật sự như vậy, vào sinh ra tử cũng chỉ vì muốn được tôn trọng và tự do mà thôi.
Tôi có trí lực đủ dùng lúc thẩm vấn và điều tra là đủ rồi.
Có rất nhiều chuyện có thì có, mà không thì là không.
Đây là cục cảnh sát chứ có phải thương trường đâu!”
Bóc phốt xong, Phương Trấn Nhạc quay đầu quan sát Vương Kiệt Vượng từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Anh như vậy rất tốt, dựa vào năng lực sống tiêu sái, như vậy mới là hiểu cách sống thật sự.”
“EQ của cậu rất cao sao, sir Phương?” Vương Kiệt Vượng nhướng mày, mọi người đều không để ý gì cả, đừng có ăn không được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.
Phương Trấn Nhạc chẳng hề để ý mà lắc đầu: “Chúng ta không có lòng hại người, cũng hiểu được cách xử lý việc và đạo đối xử với người ổn thỏa.
Có chừng mực và có lễ độ, vậy còn mê tín cái thứ EQ cao đó làm chó gì?”
Hai cánh tay của anh gác lên đầu gối, nói với vẻ hùng hổ: “Tôi cảm thấy tôi rất tốt!”
“Vì thật sự rất ngưỡng mộ tổ trưởng Dịch đấy mà, cô ấy có năng lực lại khiến người yêu thích, khiến người khen ngợi như vậy.” Vương Kiệt Vượng không nhịn được mà nói, luôn bị Hugo nhắc nhở mới biết mình đã đắc tội với người ta cũng khiến anh ta rất khổ não mà.
“Cô ấy không dựa vào EQ, cũng không phải chưa từng nói sai lời.” Phương Trấn Nhạc đột nhiên nghe thấy Vương Kiệt Vượng nhắc đến Dịch Gia Di cũng hơi sững sờ, rồi mới chợt bật cười khẽ.
“Vậy dựa vào cái gì?” Vương Kiệt Vượng nhướng mày, lẽ nào là lực tương tác trời sinh? Mỹ nhân thiện tâm sao?
“Đồng cảm.” Vừa rồi khi Phương Trấn Nhạc và sir Vương thảo luận về EQ, giọng điệu rõ ràng rất hờ hững mà lúc này lại vô thức trở nên ôn hòa hơn hẳn: “Cố gắng tưởng tượng hỉ nộ ái ố của người khác, có khả năng lý giải nhu cầu của người khác, còn có… dám quyết đoán nghe theo chủ trương của mọi người.”