Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1009 - Chương 1009 - Mục Tiêu Mới 3

Chương 1009 - Mục tiêu mới 3
Chương 1009 - Mục tiêu mới 3

Chương 1009: Mục tiêu mới 3

“Dùng từ lợi hại như ‘quyết đoán’ này luôn sao.” Hugo ngồi ở bên cạnh vẫn luôn giữ im lặng không nhịn được mà cảm thán.

“Quả thật rất quyết đoán.” Phương Trấn Nhạc đột nhiên rơi vào trầm tư.

Thẳng đến khi Vương Kiệt Vượng và Hugo đồng loạt nhìn qua, anh mới chậm rãi nói: “Từ bỏ việc thỏa mãn khao khát của bản thân để chiều theo người khác cũng là làm trái với bản năng rồi. Dù sao thì đây cũng là để thỏa mãn dục vọng võ mồm của mình, có thể cướp lấy thế giới sinh mạng của người khác. Cô ấy bằng lòng từ bỏ thời gian hưởng lạc của bản thân, bằng lòng để mình vất vả hơn một chút, đánh đổi nhiều hơn một chút, chịu thiệt nhiều hơn một chút để thỏa mãn sự thoải mái của anh, như vậy còn không cần quyết đoán hay sao?”

Vương Kiệt Vượng chìm vào trong hồi tưởng, sau đó mím môi.

Đúng vậy, lúc mình và bạn bè hẹn nhau đi ăn cơm, ngay cả chọn một quán cơm rốt cuộc là cách tôi gần hơn hay là cách anh gần hơn cũng phải so đo một chút.

Cái từ nghe theo chủ trương của người khác này cũng không phải chính là cần có sự quyết đoán như vậy để hoàn thành hay sao?

“Cho nên, làm một người tốt là được, đừng quản EQ với không EQ gì đó làm gì.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Vương Kiệt Vượng, nhìn ra được cái tốt của Thập Nhất, sir Phương cũng được tính là một người có chút ánh mắt rồi đi.

“Sir Phương, tối nay tôi mời cậu ăn cơm được chứ?” Vương Kiệt Vượng đột nhiên cảm nhận được sự khen ngợi của sir Phương, lại nghe đối phương khuyên nhủ một phen như vậy, cảm thấy mình hình như lại tiêu sái hơn một chút, trên gương mặt lại treo nụ cười.

“Lão tử nói lời vàng ngọc cho anh nghe chỉ để anh mời có một bữa cơm, thế này cũng coi như hời cho anh quá rồi.” Phương Trấn Nhạc lạnh lùng liếc nhìn Vương Kiệt Vượng với vẻ ngạo nghễ.

“Ha ha ha ha…” Vương Kiệt Vượng vỗ lên vai Phương Trấn Nhạc, tâm trạng rất sảng khoái.

Tổ trọng án B Tây Cửu Long đại khái là một bảo địa phong thủy rất tuyệt vời, toàn cho ra người thần kỳ.

Ba người lại ngồi thêm một lúc, ánh trời chiều chiếu xuống đây vẩy lên đồng cỏ xanh một tấm lụa vàng, gương mặt của bọn họ cũng nhuộm ánh vàng ấy, lúc không làm ra vẻ mặt gì trông thật sự giống ba bức tượng Phật vàng.

Vương Kiệt Vượng quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, phát hiện ra cho dù gương mặt của đối phương đã nhuộm ánh sáng vàng nhưng vẫn không thể nào che lấp đi gương mặt anh tuấn, đang sờ lên xương gò má hơi nhô lên của mình trông khá ngầu.

Đột nhiên thấy một sợi sáng vàng lóe lên bên tóc mai của Phương Trấn Nhạc, Vương Kiệt Vượng không kịp suy nghĩ đã vội thốt lên: “Sir Phương, cậu mọc cả tóc trắng rồi kìa.”

“?” Phương Trấn Nhạc quay đầu, lập tức sờ lên tóc mai: “Thật sao?”

“… A.” Vương Kiệt Vượng gật đầu.

Xung quanh yên lặng khoảng vài giây, đột nhiên Phương Trấn Nhạc đứng dậy, vòng vào trong tổng bộ cục cảnh sát Bắc Tân Giới, bắt đầu tìm gương ở khắp xung quanh… bộ dáng nhíu mày đó trông có vẻ rất để ý…

Ánh mắt của Vương Kiệt Vượng đuổi theo bóng lưng của Phương Trấn Nhạc, thẳng đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Anh ta quay đầu qua, lặng lẽ ngồi với Hugo một lúc, sau đó mới lén lút quay đầu, đối diện tầm nhìn với Hugo, yếu ớt hỏi: “Có phải tôi lại lỡ lời rồi không?”

“Cái này… hình như đúng rồi…” Hugo cười khổ.

“…” Vương Kiệt Vượng cũng cười khổ.

Ba tháng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật khó tránh khỏi khiến con người sinh ra một vài ảo giác.

Giống như “nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” này sẽ là một loại trạng thái duy trì lâu dài, như thể nó sở hữu một loại quyền lực vô hạn, mạnh mẽ xuyên qua dòng người, kẻ nào cũng chỉ là con mồi, kẻ nào cũng có khả năng sẽ là kẻ yếu phải khuất phục dưới cái búa của mình.

Loại cảm giác này một khi xuất hiện từ ngày này qua ngày khác sẽ khiến một người khó tránh khỏi sinh ra cảm giác tự phụ, trong mắt cũng tản ra một loại ánh sáng khác biệt.

Thoạt nhìn trông gã rõ ràng nghèo túng như thế, nếp nhăn đầy mặt, làn da thì thô ráp, tóc ngắn lại bết bẩn, nhưng ánh mắt và khí chất của gã đã hoàn toàn không còn cân xứng với cái túi da này của gã nữa.

Trong mắt gã có vẻ tham lam và dã man của một con dã thú, trong khí chất có sự hung ác khiến người chùn bước.

Vòng vào một cửa tiệm tạp hóa, gã giả bộ mình bị câm, ưm ưm a a không nên lời, thuận tiện mua được thực phẩm tiện lợi mà mình muốn ăn, lại không hề làm lộ ra bản chất không biết nói tiếng Quảng bản địa của mình.

Bình Luận (0)
Comment