Chương 1010: Mục tiêu mới 4
Bước ra khỏi cửa tiệm tạp hóa, gã xé mở túi nilon, cắn miếng to hết nửa cái bánh mì, miệng nhai nhồm nhoàm, vụn bánh mì rơi lả tả, gã duỗi chân di một cái lên mặt đất.
Phía trước có một viên cảnh sát mặc quân trang đi qua, trong tay cầm một danh sách, ánh mắt quan sát xung quanh giống như đang tìm ai đó trong đám đông.
Động tác nhai nuốt bánh mì của gã chậm lại, ánh mắt trốn tránh liếc trộm viên cảnh sát mặc quân trang kia.
Lúc này, có người bước ra từ trong cửa tiệm tạp hóa, khi đi ngang qua vai gã còn quay đầu liếc mắt nhìn gã thêm vài lần.
Hôm nay không biết tại sao mà cứ cảm thấy hình như xung quanh có vô số cặp mắt đang quan sát mình, mang tới cho người một loại cảm giác không có chỗ nào lẩn trốn.
Cảm giác an toàn đã từ từ hình thành trong ba tháng này hình như cũng biến thành nguy cơ chập chùng.
Mỗi một đôi mắt xa lạ ở bên cạnh đều sở hữu ma lực khiến gã bất an, gã chẳng hiểu sao lại sinh ra cảm giác hoang mang khẩn trương có thể bại lộ bất cứ lúc nào, hoặc là đã có người biết gã là ai, đang tìm kiếm gã… thật sự kỳ lạ quá.
Gã thuận tay ném cái túi nilon vào trong thùng rác, vừa quay người đã vòng vào một con gõ, chớp mắt cái đã biến mất trong đám người.
Sau hai mươi mấy phút, gã đạp xe đạp băng qua một con ngõ nhỏ rồi khóa xe đạp vào một góc khuất mắt, vừa mới bước ra khỏi ngõ nhỏ đã lại thành một người trong làn sóng công nhân.
Tiền trong túi đã càng ngày càng ít, nguy cơ đói bụng sắp xuất hiện rồi, nhu cầu tìm kiếm con mồi mới của gã cũng trở nên càng bức thiết hơn.
Vì thế mỗi khi băng qua một quầy hàng di động và quán cơm, gã đều sẽ quay đầu quan sát, trong đầu phân tích liệu đối phương có phù hợp với điều kiện đi săn của mình hay không.
Lúc này, một quán ăn vô cùng náo nhiệt ở đằng xa đã thu hút sự chú ý của gã.
Gã không nhận ra chữ trên bức ảnh chụp, nhưng ở trên con phố này, bức ảnh của quán ăn này là sáng mắt nhất, nổi trội nhất, bởi vì khách hàng quá đông nên bàn ghế thậm chí còn phải bày ra hẳn ngoài quán, chỗ cửa đã xếp năm, sáu cái bàn mà vẫn có người phải ngồi ghép bàn và xếp hàng.
Người đứng ngoài cửa tiếp đón khách hàng là một cô gái trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo, ngũ quan lập thể, hơn nữa làn da còn trắng hiếm có.
Trước cửa sổ đồ uống có người đang đứng xếp hàng, người đứng bên trong là một thiếu nữ đương tuổi xuân mơn mởn, thấy người sẽ cong đôi mắt lại trước, giải phóng ra khí tức lạc quan và cởi mở.
Ngay cả nữ đầu bếp đang đảo muôi bên trong cửa kính của quán ăn cũng là một người đẹp diễm lệ.
Mùi thơm bên trong quán ăn thoảng ra ngoài, thiếu niên mười mấy tuổi bưng hai đĩa thức ăn đi ngang qua bên cạnh gã, mùi thơm của thức ăn vờn qua chóp mũi khiến sắc mặt của gã thay đổi, ngón tay nhét trong túi quần vô thức nhanh chóng cuộn lại.
Lúc này, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng nói chuyện của hai người khác: “Tớ dùng bánh tart trứng của nhà tớ để đổi khoai môn lệ phố của cậu được không?”
Gã quay đầu qua, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú đang nói chuyện với một cô bé.
Trong tay thiếu niên cầm ba cái bánh tart trứng, trong tay của cô gái nhỏ thì lại cầm hai cái khoai môn lệ phố, một trong số đó đã bị cô bé cắn một miếng.
Ánh mắt hơi đảo đi, bên cạnh thiếu niên và cô gái nhỏ còn bày một quầy hàng di động, một đôi vợ chồng trẻ đang vây quanh sạp hàng đó làm việc.
Người chồng trẻ tuổi nhanh nhẹn thái nguyên liệu làm nhân nghiền của khoai môn, lại thêm bột rồi bỏ lên trên khay thép đã được đục rất nhiều lỗ, sau khi bày đầy khay lại đưa cho người vợ trẻ đeo găng tay chống bắn dầu đặc chế, người vợ nhận lấy khay thép đựng khoai môn rồi cho vào chảo dầu, vô số bong bóng màu vàng nổi lên, mùi thơm của khoai môn chiên cũng ngập tràn.
Một đĩa khoai môn lệ phố đã được chiên xong và nhanh chóng được người qua đường mua hết sạch. Người vợ trẻ tuổi bớt chút thời gian quay đầu, thấy con gái nhỏ định dùng một miếng khoai môn lệ phố của mình để đổi lấy ba cái bánh tart trứng của “chưởng quầy thiếu niên” trong Dịch Ký đối diện, mới vội vàng cười để lại hai cái khoai môn lệ phố vừa mới chiên xong, kéo thiếu niên quay người định đi kia lại, nhét thêm hai cái nữa cho cậu bé.
“Cảm ơn…” Thiếu niên vốn chỉ thèm khoai môn chiên của đứa trẻ nên mới muốn đổi với người ta, kết quả lại được thêm hai cái nữa, trong nháy mắt lại cảm thấy xấu hổ hẳn.