Chương 1011: Mục tiêu mới 5
“Càm đi ăn đi, bọn cô bày hàng rong ở bên này vẫn là nhờ nhân khí của quán cơm nhà các cháu mà.” Người phụ nữ trẻ tuổi có một đôi mắt nhỏ không cười cũng đã cong lên, tuy rằng ngũ quan tính riêng ra cũng không thể nói là rất xinh đẹp, nhưng gộp chung lại với nhau lại trông vô cùng thân thiện và thanh tú.
Thiếu niên lại cảm ơn thêm lần nữa rồi chạy bịch bịch về Dịch Ký.
Cô vợ trẻ nhìn thấy cậu bé cầm khoai môn chiên chia cho thiếu niên trẻ đang chạy bàn bên trong và cô gái trắng trẻo đang tiếp đón khách mới vừa cười vừa thu lại tầm nhìn, nhận lấy khay thép mà người chồng đưa qua, tiếp tục chiên khoai môn.
Đột nhiên con gái nhỏ sáp đến trước mặt cô ta, kiễng chân giơ cánh tay, cố hết toàn bộ sức mình để đưa một cái bánh tart trứng trong tay mình cho cô ta.
Cô vợ trẻ ôi chao một tiếng, vừa để ý khoai môn đang chiên trong tay, vừa vội vàng cúi đầu “ầm” một tiếng nhét cái bánh tart trứng mà con gái đưa qua vào miệng mình, còn cười đùa cắn nhẹ lên ngón tay của cô bé một cái.
“A a, mẹ cắn người.” Giọng nói của bé gái nhỏ mang theo hơi sữa, lúc kêu oai oái nghe vô cùng đáng yêu, chọc cho đôi mắt của người mẹ cười cong thành vầng trăng khuyết.
Cô ta cố gắng nhai cái bánh tart trứng, chỉ cảm thấy có rất nhiều loại hương vị tươi đẹp như xốp giòn, mềm thơm và ngọt, tuy rằng tóc mai vì mệt mỏi mà dính ướt nhẹp bên góc trán, tuy rằng vì nấu nướng bên khói dầu mà da mặt bóng ánh dầu nhưng cả người lại vẫn vì nụ cười hạnh phúc nở rộ ra mà trông rất xinh đẹp.
Cô gái nhỏ lại lấy một cái bánh tart trứng khác ra, kiễng chân đút cho cha mình.
Cách đó vài bước, người đàn ông trung niên với dáng người không cao, trên trán hằn đầy nếp nhăn, ánh mắt không hề nhìn theo cô gái nhỏ bé kia, lại càng không nhìn đến người chồng trẻ tuổi này.
Con mắt của gã dán chặt lên người cô vợ trẻ tuổi đó, tầm nhìn lạnh lùng và u ám như con rắn độc thuận theo gò má của người vợ trẻ trườn bò xuống dưới… cuối cùng, gã lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Liếc mắt nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ treo cách phía xa, gã đã bắt đầu chờ đợi rồi…
…
Đại Bộ, vào thời nhà Tống được gọi là “Đại Bộ” có nghĩa là sải bước nhanh tiến lên, chạy thoát khỏi dã thú, sau này nghĩa rộng suy ra là dấu hiệu tốt của “xu cát tị hung.”
(Chú thích: Hai chữ “bộ” này khác nhau, “bộ” trong “Đại Bộ” thứ hai có nghĩa là bước.)
Nghiên cứu hơn một chút thì chữ “Bộ” ở Lĩnh Nam cũng có nghĩa là bến đò, bến tàu, phía đông Đại Bộ gần biển, được gọi là “Đại Bộ” cũng có thể giải thích theo nghĩa “bến tàu lớn”, nghe rất thỏa đáng.
Vương Kiệt Vượng dẫn mọi người đi ăn cơm, dọc theo đường đi sir Tiền và sir Vương đều đang giành nhau đặc quyền được thanh toán. Tiền Bồi Nhưỡng muốn mời Dịch Gia Di, còn Vương Kiệt Vượng muốn mời anh Nhạc, ai cũng giữ vững sự kiên quyết của mình.
Ngược lại Dịch Gia Di thấy không sao cả, tối nay cô chỉ làm một thực khách, cũng tranh thủ lúc đầu óc hiếm khi được nghỉ ngơi mà thả lỏng bản thân.
Lúc đi băng qua miếu Văn Võ của Đại Bộ, cô thậm chí còn ngây người thì thầm một câu “chỗ này náo nhiệt quá.”
Sir Vương quay đầu bớt thời gian rảnh ra giới thiệu với cô về nguồn gốc của nơi này, còn thở dài nói một câu: “Miếu Văn Võ phù hộ các quán ăn gần đây làm ăn phát đạt nhưng lại không cản được ác quỷ hành hung ở Đại Bộ.”
Dịch Gia Di trùng hợp nhìn thấy bốn chữ [Vĩnh Hựu Thái Hòa] trên cửa miếu, không nhịn được mà trầm ngâm.
Nơi mà thần linh khó phù hộ cũng chỉ đành tự mình cố gắng bảo vệ lấy chính mình mà thôi.
Khi nói đến ăn cơm nhất định phải chuyên tâm, kết quả cũng không thể thật sự như ý nguyện.
Suốt toàn bộ quá trình dùng bữa, Vương Kiệt Vưỡng vẫn luôn nghe điện thoại.
Lúc thì là tổ hai báo cáo tiến độ trao đổi mới nhất với bên nội địa, lúc thì là bộ đội PTU báo cáo bảng phân công tuần tra tối nay, lúc thì lại là xử lý toàn bộ báo án có liên quan đến hành tung của hung thủ hôm nay…
Các tổ nhỏ hình như đều có thu hoạch nhưng mấy manh mối mới và thông tin mới này trong lúc nhất thời lại không có cách nào trở thành tiến độ mới.
“Có người nói đã nhìn thấy hung thủ mặc đồ màu xanh lục, cũng có người nói nhìn thấy người giống hung thủ mặc đồ màu xanh lam…”