Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1012 - Chương 1012 - Đêm Đen Gió Lạnh 1

Chương 1012 - Đêm đen gió lạnh 1
Chương 1012 - Đêm đen gió lạnh 1

Chương 1012: Đêm đen gió lạnh 1

Vương Kiệt Vượng gãi đầu: “Ngày mai có thể cùng nhau phân tích các thị dân đã nhìn thấy người mặc đồ màu xanh lục và thị dân nhìn thấy hung thủ mặc đồ màu xanh lam, phân tích xem đã nhìn thấy ở nơi nào, rồi lại phân tích kỹ khẩu cung của các thị dân, xem rốt cuộc có chỗ nào khả nghi hơn.”

“Sir Vương dự định kéo dài thời gian phá án hơn sao?” Tiền Bồi Nhưỡng vừa ăn thịt nướng Mexico vừa hỏi Vương Kiệt Vượng.

“Cách thời hạn báo cáo với sir Neil vẫn còn ba ngày nữa mà, căn cứ theo tiến độ điều tra vụ án của ngày mốt rồi cân nhắc lại vậy. Vụ án này…” Vương Kiệt Vượng vừa nói vừa nhìn sang Phương Trấn Nhạc: “Không thể điều tra thêm hai tháng nữa sao?”

Chỉ riêng việc mỗi ngày không ngừng có khẩu cung báo án của thị dân tăng lên đã cần phải phân tích và đối chiếu rất lâu rồi. Hung thủ lại không có chỗ ở cố định, bọn họ chỉ có thể căn cứ theo chân dung hung thủ để lùng bắt khắp toàn thành phố, đến khi nào mới có thể đụng mặt hung thủ còn chưa nói chắc được.

Lỡ như hung thủ thật sự có người thân ở Hương Giang vậy lại càng rắc rối hơn.

Thật sự trốn thêm một, hai tháng nữa, bọn họ còn bắt cái rắm ấy.

“Ừm, đến khi đó lại xem sau đi.” Phương Trấn Nhạc thuận miệng đáp, quay đầu qua nhìn Dịch Gia Di, muốn biết cô có ý kiến gì đối với chuyện “khi nào có thể phá án” hay không.

Nào ngờ nữ tổ trưởng đang vừa gặm thịt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây người.

“Đang nghĩ gì thế?” Đột nhiên anh sáp lại gần, thấp giọng hỏi.

“Anh Nhạc nhìn kìa, thật ra Đại Bộ rất tốt. Phía đông gần biển lớn, phía tây gần công viên rừng rậm được tạo thành từ bốn công viên ngoại ô, lưng dựa núi mặt giáp biển, phong thủy tốt bao nhiêu.” Đột nhiên Dịch Gia Di quay đầu cụng vào trán Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng nói: “Bây giờ nhà ở Đại Bộ cũng rất rẻ, tôi nghe nói khu vực cảng chắn gió gần Sa Điền và Mã An Sơn đang xây biệt thự, không biết đến khi nào tôi mới có thể kiếm đủ tiền để mua biệt thự nữa đây.”

“Biết không? Tiền thưởng truy nã hung thủ trong vụ án diệt môn liên hoàn ở Bắc Tân Giới là một triệu đô la Hồng Kông đấy, đây là tiền thưởng do phú hào giàu nhất Hồng Kông - Triệu tiên sinh bỏ ra. Hơn nữa nếu thật sự cung cấp được hành tung của hung thủ cũng có thể nhận được phần thưởng hoa hồng là một trăm nghìn đô la Hồng Kông.” Phương Trấn Nhạc rót một cốc rượu hoa quả cho cô: “Nếu là tổ chuyên án phá án và bắt được hung thủ, vậy sir Neil sẽ căn cứ vào cống hiến của mỗi một người trong tổ chuyên án để chia số tiền này, ngoại trừ vậy ra, còn có tiền thưởng đội ngũ cho mỗi một thám tử viên tổ chuyên án nữa.”

“Thật sao?” Đôi mắt của Dịch Gia Di trợn tròn, giống như tranh trừu tượng “thấy tiền là sáng mắt” vậy.

“Đương nhiên rồi! Cảnh sát Hương Giang chính là một công việc rất kiếm được tiền mà.” Phương Trấn Nhạc nói với vẻ nghiêm túc.

Dịch Gia Di được dỗ cũng nhoẻn miệng cười hàm hậu, đôi mắt cong lại, nhấp thử một hớp rượu, vị ngọt của rượu mang tới một chút cảm giác say nhẹ và lâng lâng, nhưng cũng thấy hơi khoái hoạt.

“Nhưng vẫn không trả nổi một căn biệt thự đi?” Dịch Gia Di chống má: “Muốn biệt thự to cơ…”

“Nói không chừng làm hết năm nay là được ấy chứ.” Phương Trấn Nhạc thấy cô uống hết rượu trong cốc rồi mới thò tay tới lấy cốc rượu hoa quả đi, thấp giọng hỏi: “Uống say chưa?”

“Không có, còn tỉnh lắm, có thể trở về tăng ca cùng mọi người, phân tích toàn bộ manh mối mà các thị dân cung cấp.” Dịch Gia Di đảm bảo.

“Vậy lại uống thêm nửa cốc nữa đi, đừng mê quá.” Phương Trấn Nhạc cầm chai rượu hoa quả lên rót nửa cốc nữa cho cô.

Dịch Gia Di cầm cốc cụng ly với anh: “Mượn lời cát tường của anh Nhạc, chúc một năm mới này tôi có thể gom được nhiều tiền để mua biệt thự.”

“Cô chắc chắn làm được mà.” Phương Trấn Nhạc giơ tay chống má, dựa nửa người lên ghế, dưới ánh đèn mở ảo nâng cốc về phía cô.

Hai chiếc cốc cụng nhẹ vào nhau kêu coong một tiếng, Dịch Gia Di híp mắt lại nhấp một ngụm.

Trong môi trường như thế, gương mặt của mỗi một người đều khá mờ ảo, không nhìn rõ được những biểu cảm nhỏ nhặt mà chỉ cảm thấy người mình quen thuộc cũng trở nên thật thần bí.

Tỉ lệ ngũ quan của anh Nhạc trong ánh đèn mông lung đã giảm xuống, loại khí chất sắc bén và lạnh lùng kia cũng trở nên ôn hòa và lười biếng hơn, khi anh ngẩng đầu lên uống rượu, ánh sáng cường hóa đường viền cằm, yết hầu và xương quai xanh của anh.

Bình Luận (0)
Comment