Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1013 - Chương 1013 - Đêm Đen Gió Lạnh 2

Chương 1013 - Đêm đen gió lạnh 2
Chương 1013 - Đêm đen gió lạnh 2

Chương 1013: Đêm đen gió lạnh 2

Vì ngồi rất gần nên ảnh hưởng thị giác rất trực diện, mượn men rượu, gương mặt của Dịch Gia Di có thể tùy ý đỏ hồng lên mà không cần giấu diếm.

Phản ứng trở nên chậm chạp, cô nhìn anh chằm chằm một lúc mà không hề lập tức thu lại tầm nhìn.

Phương Trấn Nhạc đặt cốc rượu xuống, trong lúc vô thức đảo tròng mắt lại đối diện với bộ dáng híp hờ mắt lúc ngà ngà say của cô, đột nhiên vẻ anh khí ngày thường biến đi mất sạch, thay vào đó là sự gợi cảm được tô điểm lên bởi màu sắc.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà cô gái trẻ tuổi đã từng thanh tú và non trẻ đã lặng lẽ lột xác, có sự quyến rũ của nữ tính, không thầy tự thông lộ ra ánh mắt và vẻ mặt như gãi vào lòng người này.

Trái tim đột nhiên đập như trống dồn, một bàn tay cách gần cô của Phương Trấn Nhạc trở nên lúng túng bất kham, nó cách bàn tay của cô chỉ khoảng một gang tay, chỉ cần dịch nhẹ sang trái là có thể bắt lấy sự dịu dàng mà mình hằng mơ ước.

Nhưng, anh không biết đó là quê hương dịu dàng hay là cái bẫy dịu dàng nữa.

Tất cả những thứ trước mặt đều quá mức tốt đẹp, anh đã sở hữu tình bạn đẹp nhất rồi, liệu còn có thể có được nhiều hơn nữa không?

Người dũng cảm nhất cũng đã mất đi dũng khí liều lĩnh.

Anh vẫn chưa chắc chắn về tâm ý của cô, giống như chàng trai nghèo ngày nào cũng cách một lớp cửa kính ngắm nhìn vật trưng bày quý giá nhất, sợ mình không thể chi trả nổi cho món bảo bối này rồi cũng lại tự an ủi bản thân, nói phải đứng ở đây nhìn thêm mới được.

Nhát gan mà lại không tự biết.

Khi một gã thợ săn bắt được tên giết người vào ban ngày còn cảm thấy không đáng kể đến, đột nhiên lại vì tình ái mà sinh ra lòng khiếp sợ, trong nét mặt lại vô thức phủ đầy sự yếu đuối và buồn bã.

Anh sở hữu lớp vỏ ngoài kiên cố nhất, có bị thương cũng rất nhanh sẽ lành lại, cho dù để lại vết sẹo cũng vẫn sẽ cười rất sang sảng.

Nhưng trái tim trong lồng ngực kia cũng yếu đuối giống như bất cứ một người bình thường nào khác.

Khi yêu một người, ta cũng sẽ hoàn toàn trao đi quyền lợi làm tổn thương nó, anh cẩn thận ngắm nhìn cô, bảo vệ cô, hướng dẫn cô, cũng theo đuổi cô, nhưng lại không dám vạch mở lớp vỏ ngoài để giao trái tim yếu ớt đó cho cô.

Anh lặng lẽ nếm trải vị ngọt nhỏ nhặt vào mỗi một thời khắc trong ngày thường, một bát nho, một nụ cười, một tiếng “anh Nhạc”, hoặc chỉ là ở chung trong cùng một phòng, nâng mắt lên đã nhìn thấy cô cũng đã đủ để chống đỡ tình yêu ngày một lớn lao của anh rồi.

Mùa xuân đã chậm rãi trôi qua, giữa hè thổi tới hơi nóng hầm hập.

Phương Trấn Nhạc biết có vài thứ mà bản thân không có cách nào ngăn cản được, nhưng anh vẫn ngu ngốc cuộn mình vào trong lớp vỏ, chỉ dám nhìn mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy cô, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc, loại cảm giác tự cho rằng “chỉ có mình mới có thể thưởng thức được một cô tốt đẹp nhất” “chỉ có mình mới hiểu được toàn bộ sự ưu tú của cô” này không chỉ khiến anh tự hào đắc chí mà thậm chí sau vài cốc rượu vào bụng, còn có suy nghĩ ngông cuồng muốn bật cười to.

Hình như chỉ như vậy đã là một bước tiến tình cảm rất tuyệt vời rồi.

Cũng may mấy suy nghĩ bí mật này chỉ có mỗi mình anh biết, nếu như để đám người chú Cửu nhìn thấu sợ là sẽ không còn mặt mũi đâu mà gặp nhau nữa mất.

Phương Trấn Nhạc lại uống một cốc nữa, ngồi bên cạnh Dịch Gia Di cũng cảm thấy thản nhiên và tự đắc, là thời khắc hạnh phúc hiếm có được trên đời.

Sau bữa cơm, tuy rằng mọi người đều đã uống ít rượu nhưng cũng may đầu óc vẫn rất nhanh nhạy, thừa sức làm việc.

Tối nay Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đã quyết định sẽ trọ lại khách sạn ở Đại Bộ, ngày mai lại tiếp tục công tác khảo sát lại tiếp theo, đêm nay đã bàn bạc với mấy người Vương Kiệt Vượng rằng sau bữa cơm sẽ mở một cuộc họp thoải mái và thư thái tại gian phòng sang trọng trong khách sạn mà Phương Trấn Nhạc đã đặt.

Vì khách sạn rất gần nên không cần lái xe, một đám người trực tiếp đi bộ băng qua màn đêm.

Dịch Gia Di sải bước đi bên cạnh Phương Trấn Nhạc, lúc giơ tay nhét vào túi áo khoác lại đột nhiên thò vào trong một cái túi ấm áp, mu bàn tay cọ sát vào một mu bàn tay nóng như lò sưởi khác.

Cô cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra vì Phương Trấn Nhạc đi khá gần nên cô lại thò nhầm tay mình vào trong túi áo của anh Nhạc.

Quả nhiên là hơi say rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment