Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1027 - Chương 1027 - Tích Lực 1

Chương 1027 - Tích lực 1
Chương 1027 - Tích lực 1

Chương 1027: Tích lực 1

Ánh mắt tùy tiện dừng ở một nơi nào đó lại đột nhiên dính chặt lại.

Cánh cửa tủ đóng chặt trông như không hề có một tí khe hở nào, nhưng trên đống quần áo bẩn mà cha mẹ thuận tay chất đống trên sàn vào hôm qua lại có một cái ruy băng rơi xuống.

Nếu không phải là người trong nhà này thì có khả năng sẽ không cảm thấy thứ này có gì kỳ quái, người nhà này hoàn toàn không có thời gian và sức lực để dọn dẹp căn nhà đến mức không có một hạt bụi nào, hoặc là gia chủ chỉ là có thói quen thuận tay ném quần áo, có quần áo bẩn có ruy băng cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng cô gái nhỏ chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra ngay đó chính là đai lưng của chiếc váy công chúa nhỏ duy nhất mà cô bé có, mẹ luôn luôn treo chiếc váy đó và ruy băng chung với nhau ở tận cùng bên trái cái tủ.

Chỉ có cuối tuần hoặc là ngày lễ ngày tết cô bé mới có thể mặc chiếc váy đó... nhưng, sao đai lưng của nó lại bị vứt chung với quần áo bẩn của cha mẹ chứ? Hôm qua rõ ràng cô bé không hề mặc cái váy đó cơ mà.

Vừa nuốt sạch trứng gà còn sót lại xong, cô gái nhỏ nhảy xuống giường, hai má phồng lên, ngẩng đầu lên, kiễng chân, duỗi dài cánh tay, không hề phòng bị mà nắm lấy cánh cửa tủ quần áo.

Mấy chục hộ gia đình phù hợp với điều kiện đã được phỏng vấn xong mà vẫn chưa có bất cứ một manh mối mới nào liên quan đến hung thủ.

Trong tai nghe đối thoại nhét trong tai thi thoảng sẽ truyền tới tiến độ của những tổ khác, tạm thời vẫn không có thu hoạch gì như cũ.

Trong tay Dịch Gia Di lại thêm một phần danh sách toàn bộ các hộ gia đình đã phỏng vấn xong, giờ tìm được một quán bar sáng sủa, đi vào trong vừa gọi điện thoại vừa mượn dùng bàn của quán bar ghi lại địa chỉ và số điện thoại mà chị Nhân nói.

Phương Trấn Nhạc đứng bên ngoài quán bar, đợi Dịch Gia Di ở chỗ có thể nhìn thấy cô, tình cờ gặp Chương Phong dẫn đội đi tuần phố, kiểm tra dưới gầm cầu và công viên.

“Không có thu hoạch gì sao?” Chương Phong rút hai điếu thuốc ra, đưa một điếu cho Phương Trấn Nhạc.

“Tạm thời không có.” Phương Trấn Nhạc cầm điếu thuốc, trực tiếp kẹp lên vành tai mà không có ý định muốn hút.

“Nghe nói Dịch Gia Di vừa đưa ra ý kiến mới, cậu theo cô ấy ra ngoài sao?”

“Bằng không thì sao?”

“Cũng không thể mọi chuyện đều nghe theo như vậy được, sir Phương.” Chương Phong nói với vẻ ý vị sâu xa.

Phương Trấn Nhạc quay đầu qua với vẻ nghi ngờ, trên gương mặt lộ vẻ chất vấn.

“Người thiện chiến không có công lao hiển hách, có hiểu không? Cậu không kể khổ cũng không tạo áp lực tâm lý cho người khác, vấn đề còn chưa xuất hiện thì đã giúp cô ấy giải quyết xong rồi, làm sao cô ấy còn biết đến tính quan trọng của cậu nữa? Cậu phải từ chối chủ trương của cô ấy trước, bày tỏ rõ làm như thế rất khó. Đợi cô ấy ý thức được tất cả những việc này đều không phải lý đương nhiên thì hãy cho thấy cậu đã trải qua trăm cay nghìn đắng để giúp cô ấy tranh thủ có được sự tán đồng, sau đó lại tiếp nhận ý kiến của cô ấy và dẫn cô ấy ra ngoài, như vậy cô ấy mới biết sự lợi hại của giám sát Phương Trấn Nhạc và bị cậu bắt thóp chặt chẽ được.” Chương Phong niết điếu thuốc trong tay, sau khi châm lên hút một hơi, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía các thám tử cấp dưới đang nghỉ ngơi ở đầu ngõ cách đó mấy bước chân.

“…” Phương Trấn Nhạc nhíu mày, không hề tiếp lời.

“Liệu có khả năng suy đoán của tổ trưởng Dịch sai rồi không? Tuy rằng cô ấy rất thiên tài nhưng cũng chưa chắc toàn bộ suy nghĩ đều đúng hết.” Chương Phong thấy anh không tiếp lời, ngược lại hỏi sang chuyện công việc.

“Có lẽ, nhưng không thử thì làm sao biết không đúng? Bình thường anh phá án không làm phương pháp loại trừ sao? Hay là bây giờ anh có cách gì tốt hơn?”

Chương Phong bị chặn họng trong lòng đã hơi tức, nhất thời nói mà không chọn lọc từ: “Sir Phương, cậu là một giám sát đấy, sao đi đâu cũng lẽo đẽo theo phía Dịch Gia Di làm việc vậy? Có giống một người đàn ông không?”

Ở cửa quán bar, tay Dịch Gia Di vừa kéo được một phần tư cánh cửa đột nhiên nghe được câu nói này, cả người lập tức sững sờ.

Sắc mặt cô lập tức đỏ gay, trong mắt lóe lên lửa giận.

Trong lòng cô vô cùng kính trọng Phương Trấn Nhạc và luôn mong muốn có được năng lực chân chính, huống chi anh là người đã dẫn dắt cô nhập môn, giống như thầy lại giống như cha, cô không thể chịu được nhất là nghe thấy mấy người kính yêu trong lòng mình bị sỉ nhục, huống chi còn là vì mình…

Bình Luận (0)
Comment