Chương 1028: Tích lực 2
Nhất là câu nói đó của sir Chương hoàn toàn là đang châm ngòi ly gián, vốn anh Nhạc rất tôn trọng cô, dẫn dắt cô rất tốt, chưa bao giờ từng vì mấy chuyện nam giới nữ giới, cấp trên cấp dưới mà chèn ép cô, lỡ như…
Cô nhìn thấy bóng lưng của anh Nhạc chứ không nhìn thấy vẻ mặt của anh, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, đột nhiên nghe thấy anh Nhạc cười lạnh một tiếng, dùng âm thanh trầm thấp và thờ ơ đó của anh để nói: “Chương Phong, anh tới để chơi trò chơi gia đình sao?”
Trong giọng điệu tràn đầy vẻ châm biếm và ngạo mạn.
Sắc mặt Chương Phong đỏ lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phương Trấn Nhạc có loại năng lực chỉ cần một biểu cảm và một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ đã có thẻ chọc giận người khác.
“Tôi cảm thấy cô ấy đúng nên tôi đồng ý đi theo. Tôi cảm thấy cô ấy mạnh nên kính phục cô ấy, khen ngợi cô ấy. Đây chính là đạo lý đơn giản nhất, hiểu chưa?” Phương Trấn Nhạc không hề che giấu sự coi thường của mình đối với người khác, anh lạnh lùng bảo: “Tôi có giống giám sát hay không, chỉ sợ không cần người khác phải tới dạy đâu. Lão tử muốn mạnh thì mạnh, muốn yếu thì yếu, không ai có tư cách phê phán sự lựa chọn của tôi.”
Có phải rất nhiều người không biết viết bốn chữ [đường đường chính chính] không?
Dịch Gia Di đứng bên trong cửa quán bar không nhịn được mà mím môi, vẻ sốt ruột cũng dần rút đi khỏi gương mặt.
Nói ra lời như thế… không hổ là anh Nhạc.
Chương Phong bị chặn họng không nói được lời nào, lại ý thức được vốn là bản thân dùng ngôn từ quá khích, nói ra lời không nên nói, tuy rằng vô cùng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể cưỡng chế không cãi nhau với Phương Trấn Nhạc, tránh cho xung đột thăng cấp.
Phương Trấn Nhạc liếc xéo nhìn anh ta một cái là đã nhìn ra được suy nghĩ của anh ta, nhưng anh vẫn không bỏ qua cho Chương Phong, sau khi duỗi thắt lưng một cái lại tiếp tục bảo: “Em cho rằng tôi là thằng ngu sao? Thu lại mấy suy nghĩ đó của anh và đi soi gương đi. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, không sợ người khác coi thường như tôi đây mới gọi là tự do, tiêu sái, tự tin và mạnh mẽ.”
Lời khen ngợi như không cần tiền tự trát lên người mình một phen xong, sau đó anh lại ngang nhiên bật cười: “Sợ là anh chưa bao giờ từng được trải nghiệm đi?”
Chương Phong vừa định mở miệng đột nhiên ánh mắt lại nghiêng đi, trông thấy Dịch Gia Di không biết từ khi nào đã xuất hiện ở cửa quán bar, anh ta mím môi, trợn trắng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc rồi quay người, vung tay áo đi mất.
Phương Trấn Nhạc quay đầu qua đối diện tầm nhìn với Dịch Gia Di, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bảo: “Đã lấy được danh sách hộ gia đình mới chưa?”
Dịch Gia Di gật đầu, vẫy tờ giấy ghi thông tin địa chỉ trong tay.
“Đi thôi!” Anh nhướng mày.
“Vâng!” Dịch Gia Di gật đầu, sải bước đi đến bên cạnh Phương Trấn Nhạc, đưa thức uống có ga và không có cồn mà mình mua ở quán bar cho Phương Trấn Nhạc.
Hai người nhìn nhau mà cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Khi vòng đến hộ gia đình tiếp theo, bọn họ cùng nhau cầm cốc nước và ngẩng cổ uống.
Ga sủi lăn tăn trong khoang miệng, sảng khoái và thích chí vô cùng.
Dịch Gia Di lén mượn ánh trăng nhìn sườn mặt của Phương Trấn Nhạc mà chớp mắt.
Thật là… sung sướng quá rồi đi!
…
Khi từ đường Arran vòng vào đường Tan Thiên Địa, Dịch Gia Di hy vọng hung thủ tuyệt đối đừng mai phục ở đường Portland.
Ở đó mới là ngư long hỗn tạp, là khu vực gay go nhất.
Nếu phía cảnh sát hành động ở bên kia, làm không tốt một vài người sẽ cho rằng cảnh sát mang cái danh lùng bắt hung thủ giết người hàng loạt để vây quét mại dâm hoặc là đối đầu với mấy tổ chức xã hội đen nào đó. Có khả năng chuyện gì cũng có thể xảy ra, như vậy sự việc cũng phức tạp lắm…
Khi thu hồi tầm nhìn khỏi hướng đường Portland, Dịch Gia Di nhìn giờ trên chiếc đồng hồ dựng bên cạnh một cửa tiệm ở góc phố, đã là mười hai giờ mười hai phút đêm.
Cô giậm chân, cúi đầu liếc mắt nhìn danh sách trong tay.
Đám người chị Nhân vẫn đang tiếp tục tác chiến với hồ sơ, mọi người đều đang bận rộn, nhưng cách thời gian nguy hiểm kia càng lúc càng gần rồi…
Phương Trấn Nhạc cúi đầu liếc mắt nhìn cô: “Đi nào, làm việc, đừng nghĩ nhiều.”
“Vâng.”
Vì thế hai người lách người vào trong ngõ nhỏ, đèn đường bên này có hạn, chiếu sáng không được nghiêm túc cho lắm mà hơi chập chờn, có chỗ tối tăm mờ mịt còn trực tiếp đình công.