Chương 1029: Tích lực 3
Toàn bộ hàng quán hai bên đường đều đã tắt đèn, bên trong cửa sổ của phần lớn các hộ gia đình ở khu cộng đồng phía sau đều tối mịt, đa phần các thị dân đều đã chìm vào giấc ngủ, lúc này mới là bắt đầu quấy rầy thị dân chân chính.
“Anh Nhạc, suy nghĩ này là tôi đưa ra, nếu thật sự có người khiếu nại, sir Hoàng khiển trách xuống, một mình tôi sẽ gánh hết, có được không?” Dịch Gia Di thật sự không muốn anh bị chỉ trích chỉ vì suy nghĩ đột phát của mình.
“Nếu đã cùng một tổ vậy chuyện gì cũng nên gánh cùng nhau.” Anh gõ vào đầu cô: “Bớt nghĩ mấy chuyện thừa thãi này đi.”
Lấy một viên bánh nhân khoai môn chiên mà cô xách trong tay, tuy rằng đã không còn giòn nữa, cũng đã nguội ngắt nhưng vẫn ném vào miệng nhai vài lần.
“Anh Nhạc đói sao? Có muốn ăn một ít lạc rang không?” Chí ít thì lạc rang cũng ngon hơn.
“Đi thôi.” Anh nở nụ cười, dựa theo địa chỉ trong tay cô mà sải bước vòng vào khu cộng đồng.
Bên này phần lớn đều là dân nghèo, ra vào gần như không có ai kiểm tra thân phận.
Có bảo vệ nhưng phần lớn đều là người già, lúc này đã sớm trốn đi ngủ rồi, nhưng phần lớn đến ngay cả bảo vệ và người già trông cửa đều không có, tất cả mọi người đều có thể nghênh ngang ra vào tự do.
Phía xa có cảnh sát chìm đang tuần tra, hai người vẫy tay với bọn họ rồi đi về phía một tòa nhà.
Trong tòa nhà đó có hai tòa vẫn còn sáng đèn là tòa ba và tòa năm, bọn họ nhìn biển số ở cổng, cũng may là mục tiêu của bọn họ hình như vẫn chưa ngủ.
Lại là một tòa nhà không có thang máy, đêm nay thật sự đi đường quá nhiều, nói cũng quá nhiều.
Một trước một sau lặng lẽ đi lên, lúc đi đến tầng cao nhất tuy rằng có hơi mỏi chân nhưng cũng may đều không thở dốc.
Dịch Gia Di vẫn mang gương mặt tươi cười đi gõ cửa như cũ, trong nhà lập tức có tiếng vang, nhưng hai người vẫn phải đợi rất lâu mới có người ra mở cửa.
Đại khái là người trong nhà đang chuẩn bị đi ngủ nên đã thay sang đồ ngủ mỏng ở nhà, không tiện gặp người khác cho nên lách cách thay quần áo xong rồi mới ra mở cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, tuy rằng bộ đồ ngủ đang mặc rất cũ nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, anh ta không mở cửa chống trộm ở tầng ngoài, mà là đứng bên trong cánh cửa quan sát Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc với vẻ đề phòng.
“Chào anh, Vương tiên sinh, chúng tôi là thám tử của tổ trọng án Tây Cửu Long, đây là thẻ công tác của tôi.”
Dịch Gia Di vừa cười vừa lấy thẻ công tác ra, cùng Phương Trấn Nhạc mang vẻ mặt lạnh lùng cho đối phương nhìn thẻ.
Nam chủ nhà lại vẫn không có ý định mở cửa chống trộm, vẫn đứng bên trong giằng co như cũ, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, trừng mắt nhìn hai người và không nói gì cả.
Dịch Gia Di chỉ đành vừa cười vừa nói rõ ý tới của mình, cũng bày tỏ nếu tiện thì có thể mở cửa cho bọn họ vào nhà giúp hộ gia đình kiểm tra xem trong nhà có ác nhân lẻn vào hay không. Còn nếu không tiện cũng mong hộ gia đình tự mình đi kiểm tra.
Nam chủ nhà mím môi chần chừ một lúc, sau đó trầm giọng bảo: “Lúc chúng tôi về nhà đã kiểm tra qua toàn bộ tủ quần áo và gầm giường rồi, xác nhận đều rất an toàn.”
Nói xong anh ta định đóng cửa vào.
Dịch Gia Di vội vàng nhấn mạnh một lần nữa tính quan trọng của việc này, mong anh ta nhất định đừng qua loa cho xong chuyện.
Nam chủ nhà cũng lại nói rõ bọn họ quả thật đã kiểm tra qua rồi, nhưng không có vấn đề gì cả, sau đó thì đóng cửa luôn.
Dịch Gia Di hơi nhíu mày, cứ cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng nghĩ lại, muộn như vậy bị quấy rầy cuối cùng gặp phải một gia đình không hợp cũng là chuyện rất bình thường thôi, trên đời này vốn thể loại người nào cũng có mà.
Trong lòng lại hơi thở dài, xem chừng ngày mai thật sự sẽ bị khiếu nại rồi.
Chỉ là… Dịch Gia Di nhíu mày, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái…
Đè nén cảm xúc trong tim, cô quay đầu định theo Phương Trấn Nhạc xuống tầng nhưng lại thấy vẻ mặt của đối phương nghiêm túc, ánh mắt lạnh như băng, vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa chặt trước mặt.
Anh lặng lẽ đi lên, duỗi tay sờ khóa cửa, dường như sờ thấy một vài dấu vết mới xuất hiện mà không do chìa khóa để lại ở nơi đấy, sau đó lại cúi đầu nhìn thật kỹ.
Tiếp đó mới quay đầu đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Dịch Gia Di, nói với giọng cực kỳ nhỏ: “Có vấn đề.”