Chương 1055: Tôi đã giết chết con trai của tôi 3
Nhà phao đủ mọi màu sắc rực rỡ, ánh nắng chiếu vào phòng, đặt mình ở nơi ấy tựa như đang chơi đùa trong thế giới cổ tích.
Người chết đang nhảy nhót trên chiếc giường trong nhà phao, không hề cảm thấy sợ hãi vì nhà phao cứ liên tục lắc lư vì bị gió thổi mạnh.
Bóng dáng của một chàng trai trẻ tuổi đứng cách cửa vào mấy bước chân. Cậu ngồi tựa lưng vào một thân cây, cúi đầu nhắm mắt, mái tóc bị gió thổi rối tung, thân thể hơi đung đưa theo làn gió.
Bất thình lình, thân thể của cậu giật mình một phát, cậu bị bừng tỉnh, lập tức mở choàng mắt, ngáp một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhà phao, sau đó khẽ nhúc nhích thân thể rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Đó chính là Vương Vĩ Á.
Bên tai tràn ngập tiếng cười đùa của bọn trẻ con, ríu ra ríu rít như chim non, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít gào và tiếng sóng biển gầm thét từ trong kẽ hở tiếng ồn ào của bọn trẻ.
Gia Di chuyên chú quan sát, nghiêm túc lắng nghe.
Trong âm thanh của thiên nhiên và tiếng cười nói của bọn trẻ, cô thấp thoáng bắt được một vài âm thanh cót két kỳ lạ, vang lên đều đặn theo từng đợt đung đưa của nhà phao.
“Cót két… cót két… cót két…”
Ngay khi cô đang cố gắng phân biệt rõ thanh âm này đến từ nơi nào thì bỗng một cơn gió thổi tới, cả nhà phao đều bị văng ra ngoài.
Tiếng la hét của con nít kèm theo tiếng nhà phao ma sát với cành cây. Gần như ngay khi Gia Di nhìn thấy bóng dáng Vương Vĩ Á giật mình đứng bật dậy từ cửa nhà phao thì nhà phao đã bị thổi văng lên trời.
Nhà phao khổng lồ lại nhẹ tựa lông hồng, dễ dàng bị gió lớn thổi bay lên trời, hoàn toàn không cho Vương Vĩ Á thời gian để kéo dây thừng hay túm lấy một góc nhà phao thì đã bay lên độ cao mà con người không thể với tới.
Một trận xoay tròn long trời lở đất, nhà phao bay lên lúc cao lúc thấp, lúc ngã trái lúc nghiêng phải, cuối cùng rơi xuống mặt biển.
Đứa bé lớn hơn một chút bị ngã xuống vùng nước nông, còn người chết Khôn Tử thì không được may mắn như thế, thân thể của cậu bé nhẹ hơn, nỗi sợ hãi khiến cậu bé vừa kêu to “Cha” vừa níu chặt nhà phao, thế nên cậu bé bị thổi về phía mặt biển xa xôi hơn.
Mãi đến khi cậu bé đã bị xoay tròn đến mức hoa mắt chóng mặt, hai tay không thể bám vào nhà phao thì mới rớt xuống mặt biển. Kế tiếp nhà phao bị cứa rách, rơi xuống bao trùm lên người Khôn Tử trong lúc cậu bé đang vùng vẫy giữa sóng biển.
Tiếng sặc nước, tiếng kêu cứu tuyệt vọng, đều bị bóng tối che lấp.
Thế giới của Khôn Tử chẳng mấy chốc đã tràn ngập bóng tối, bất kể người thân trên bờ biển cố gắng chạy về phía cậu bé thì cũng không còn kịp nữa rồi…
…
Gia Di hít sâu một hơi, thoát ra khỏi dòng chảy hình ảnh.
“… Từ thi thể có thể thấy được, cha mẹ người chết rất yêu thương cậu bé, nuôi nấng cậu bé trắng trẻo mập mạp… Từ độ dài, hình dạng móng tay, độ dài và chất tóc của cậu bé, cùng với… những dấu vết này có thể thấy được người chăm sóc cậu bé cực kỳ dụng tâm và cẩn thận, chăm sóc một đứa bé đến mức này chắc chắn rất yêu thương nó. Tất nhiên có lẽ đây là thành quả chăm sóc của mẹ nạn nhân, nhưng… Madam Dịch, khi tôi cùng sir Hứa giải phẫu thi thể này đã nghĩ rằng nếu người cha không yêu cậu bé, thậm chí muốn giết chết cậu bé thì trong tình huống này, bầu không khí gia đình sẽ thế nào? Thật sự sẽ tạo ra hoàn cảnh để người mẹ có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con mình sao? Vậy thì tại sao lại không để lại một chút dấu vết nào?”
Trợ lý pháp y vẫn tiếp tục giới thiệu thi thể, đồng thời dũng cảm bày tỏ những suy nghĩ nông cạn của mình.
Gia Di quay sang nhìn đối phương, trợ lý pháp y lập tức cười xấu hổ: “Xin lỗi, tôi chỉ nói lung tung thôi, có lẽ rất ngớ ngẩn, cũng không biết có đúng hay không nữa. Có phải tôi hơi ồn ào không?”
Nói đoạn, cậu ta lại vội vàng làm động tác kéo khóa miệng.
Gia Di lại mỉm cười gật đầu: “Tôi nghĩ cậu nói rất đúng, vừa có ý tưởng vừa hợp logic, tôi sẽ suy xét thật kỹ lưỡng. Bầu không khí trong gia đình nuôi dưỡng một đứa trẻ như vầy, có lẽ chỉ có cha mẹ thật lòng yêu thương con cái mới xây dựng được.”
“A… Cảm ơn madam Dịch!” Trợ lý pháp y thụ sủng nhược kinh, lập tức ưỡn thẳng lưng, trông có vẻ luống cuống tay chân.
“Xin lỗi đã làm phiền cậu dẫn chúng tôi đi xem thi thể.” Gia Di bày tỏ mình đã tìm hiểu đầy đủ tình huống, nói lời cảm ơn rồi dẫn Lương Thư Nhạc chào tạm biệt rời đi.