Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1056 - Chương 1056 - Tôi Đã Giết Chết Con Trai Của Tôi 4

Chương 1056 - Tôi đã giết chết con trai của tôi 4
Chương 1056 - Tôi đã giết chết con trai của tôi 4

Chương 1056: Tôi đã giết chết con trai của tôi 4

Nhìn bóng lưng Dịch Gia Di rời đi, trợ lý pháp y kích động đến mức lắc lư nắm tay của mình.

Trùng hợp đúng lúc này, công việc giải phẫu của Hứa Quân Hào đã đến lúc nghỉ ngơi giữa giờ. Anh ta quay đầu lại thấy động tác nhỏ của trợ lý thì không nhịn được hỏi: “Cậu đang tơ tưởng madam Dịch đấy hả?”

“Không phải đâu sir Hứa, he he… không phải đâu, cơ mà… rõ ràng madam Dịch là một thần thám nổi tiếng, vậy mà vẫn giản dị dễ gần cỡ này. Còn khen tôi nữa chứ.” Trợ lý đẩy thi thể Khôn Tử về hòm giữ lạnh rồi quay đầu, nói với vẻ mặt hạnh phúc.

“Tất nhiên rồi, tổ trưởng Dịch không phải là hạng người vừa nổi tiếng đã trở nên ngạo mạn.” Hứa Quân Hào nhướng mày nhìn trợ thủ: “Lần sau gặp vụ án có madam Dịch, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường, chỉ dạy cậu giải phẫu, thế nào?”

“Vâng.” Trợ lý lập tức giật đầu bày tỏ sự đồng ý tuyệt đối.

Hứa Quân Hào gật đầu, sau đó lười biếng vươn vai, tỏ vẻ mỏi vai lưng ghê. Trợ thủ vội vàng tháo găng tay y tế rồi đấm lưng cho bác sĩ pháp y.

Vào thời khắc nào đó, không ngờ việc ‘đi công tác cùng Dịch Gia Di’ lại có thể trở thành một loại phần thưởng.

Hứa Quân Hào nghiêng đầu nghiền ngẫm chuyện này, không khỏi mỉm cười.

Dịch Gia Di dẫn Lương Thư Nhạc đi vòng trở về văn phòng tổ B, trong đầu suy nghĩ mình nên trò chuyện với Vương Vĩ Á ra sao, làm thế nào để nhờ vị nhân chứng cứ khăng khăng một mực nói rằng Vương Vĩ Á cố tình tháo dây thừng ném bay nhà phao kia suy xét lại lời khai làm chứng của mình.

Nhưng vừa bước vào cửa, cô đã thấy anh Tam Phúc chờ sẵn cười nói với mình:

“Chị Thập Nhất, tôi đã lấy được khẩu cung của nghi phạm Vương Vĩ Á rồi, cậu ta đã khai rồi.”

“What?” Gia Di khựng lại: “Cậu ấy chịu nói rồi à?”

Chịu lên tiếng thanh minh mình vô tội sao?

“Đúng thế, chịu nói rồi, thừa nhận câu ta cố tình tháo dây thừng của nhà phao rồi ném nhà phao về phía mặt biển.”

Gia Di nhíu mày, cứ như thể đột nhiên nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, khó tin hỏi lại:

“Cái gì?”

Gia Di không tài nào hiểu được hành vi của Vương Vĩ Á. Cô cầm bản ghi chép khẩu cung, lướt qua bên cạnh Tam Phúc đi thẳng vào phòng thẩm vấn, bắt đầu thẩm vấn nghi phạm lại lần nữa.

Vương Vĩ Á vẫn đờ đẫn như trước. Khi Gia Di đưa ra câu hỏi một lần nữa, cậu ta chỉ liếc nhìn cô một cái rồi cúi gằm mặt xuống, thuật lại lời khai của mình một lần nữa bằng chất giọng vô cảm:

“… Tôi đã chịu hết nổi từ lâu rồi, chẳng những muốn giết chết… giết chết Khôn Tử, mà còn muốn giết chết A Ngọc nữa! Mẹ con họ đều đang hút máu tôi, cho nên tôi… tôi thấy gió rất to… tôi bèn nghĩ… nếu như Khôn Tử chết thì tốt biết bao! Thế nên tôi… kéo đứt dây cột, tranh thủ lúc gió to mà ném nhà phao…”

Giọng Vương Vĩ Á dần dần trở nên run rẩy. Dường như cậu ta đang cố kìm nén điều gì đó, song phản ứng này phối hợp với lời khai của cậu ta trông cứ như cậu ta đang phấn khởi vì vừa thoát khỏi một gánh nặng.

Đối mặt với phản ứng này của cậu ta, Gia Di – vốn là người có tâm lý đồng tình quá mạnh mẽ - chỉ cảm thấy dường như có hai dòng khí đang xung đột tranh đấu trong lồng ngực của mình, không ai thắng được ai, còn lồng ngực làm chiến trường đã biến thành một đống ngổn ngang.

“Vương Vĩ Á, anh thật sự đã làm điều đó sao?” Giọng Gia Di rất nhỏ, chầm chậm, lại như biến thành món vũ khí sắc bén nhất muốn cạy mở cánh cửa chân tướng bị giấu trong lòng Vương Vĩ Á.

Cậu ta chậm chạp ngẩng đầu, hai hàng lông mày nhướn lên thật cao vì lúc nãy cố gắng bày ra biểu cảm hung ác, bây giờ vẫn chưa kịp hạ xuống. Khi đôi mắt của cậu ta đối diện với Dịch Gia Di, dường như ý thức được rằng đối phương đã nhìn thấu lời nói dối của mình, thế giới của cậu ta bỗng nhiên biến thành một khoảng không trống rỗng, phủ kín sương mù, mây đen che khuất, sau đó biến thành cơn mưa tầm tã tưới ướt đẫm đáy mắt của cậu, khiến chính cậu và Gia Di đang đối diện với cậu đều bị ngộp thở.

Hai người nhìn nhau thật lâu, Gia Di nhắm mắt lại thật chặt, vẻ mặt dần dần trở nên đau thương.

Cô chợt hiểu vì sao Vương Vĩ Á lại làm như vậy.

Khi nỗi đau vượt qua cực hạn mà cậu có thể chịu đựng, cậu đã đánh mất động lực để sống tiếp.

Bình Luận (0)
Comment