Chương 1057: Niềm hy vọng phá án 1
Lòng hiếu kỳ, cùng với quyết tâm gặng hỏi đến cùng
Ngồi trong văn phòng thật lâu, Gia Di lại sang bộ phận pháp y xem thi thể. Cô liên tục ghi chép vào vở, trước khi rời đi, cô gạch hai đường thẳng dưới chân dòng chữ mà mình vừa viết: [tiếng cót két vang lên theo quy luật là gì].
Đọc lại bản báo cáo của anh Đại Quang Minh thuộc bộ phận giám định một lần nữa, Gia Di dẫn Lương Thư Nhạc đi thẳng đến bộ phận giám định.
Trần Quang Diệu đang dẫn dắt đoàn đội làm xét nghiệm của một vụ án khác, thấy Gia Di đến đây, anh ta buông công việc trong tay nghênh đón cô: “Thập Nhất, sao cô lại đến đây?”
“Anh Đại Quang Minh, tôi muốn xem vật chứng thu thập được từ hiện trường [án mạng nhà phao], bao gồm cả nhà phao đã hỏng kia.” Gia Di nói.
“Ừ, cơ mà chẳng phải hung thủ của vụ án này đã nhận tội rồi à?” Trần Quang Diệu gọi A Kiệt dẫn Gia Di đi xem vật chứng, đồng thời không nhịn được đặt câu hỏi.
Lương Thư Nhạc chú ý tới, mặc dù sir Trần không hiểu hành vi của chị Thập Nhất nhưng vẫn phối hợp với yêu cầu của cô ấy theo bản năng.
Cảm nhận được sự tôn trọng của các giám sát đối với chị Thập Nhất, anh ta ngoảnh đầu nhìn Gia Di, kìm lòng không đậu nghiêm túc hơn một chút, cả người trở nên chuyên chú tập trung hơn hẳn.
“Không phải hung thủ đã nhận tội thì có thể thuận lợi kết thúc vụ án này luôn.” Gia Di đuổi theo A Kiệt, chỉ để lại một câu: “Tôi phải làm rõ nguyên nhân hậu quả và những điểm đáng ngờ trong vụ án này.”
Nhìn bóng lưng Gia Di, Trần Quang Diệu quay sang nói với Diana: “Thập Nhất là một thám tử trời sinh.”
“Lòng hiếu kỳ hơn hẳn người thường là yếu tố rất quan trọng.” Diana suy nghĩ rồi rút ra kết luận.
“Lòng hiếu kỳ à… Còn phải có quyết tâm truy hỏi đến cùng mới được.” Trần Quang Diệu nhướng mày không chịu thua.
“Ha ha, anh Đại Quang Minh vẫn sắc bén như trước.” Diana ngoảnh đầu nhìn anh, không khỏi buồn cười vì lòng hiếu thắng của anh. Nhưng ngẫm lại lời nói của anh thì thấy rất có lý.
Bên kia, bên cạnh tủ trưng bày trong phòng vật chứng, A Kiệt đeo bao tay lấy mấy món vật chứng và mấy bức ảnh từ trên tủ xuống, mang sang một căn phòng xét nghiệm khác triển lãm cho Dịch Gia Di xem:
“Chị Thập Nhất, chẳng lẽ là phần nào trong bản báo cáo có vấn đề?”
Gia Di cúi đầu xem ảnh chụp phần thân cây từng được cột dây mà A Kiệt chụp, trong ảnh biểu hiện vỏ thân cây có dấu vết bị dây thừng siết chặt.
Khi kiểm tra nhà phao, Gia Di nhíu mày nhớ lại âm thanh mà mình nghe thấy trong dòng chảy hình ảnh, lại cầm bức ảnh chụp vết ma sát trên một phần thân cây.
Nếu âm thanh đó là âm thanh dây thừng ma sát với thân cây thì nghe cũng rất hợp lý.
Khi đó có tiếng cọ xát vang lên theo từng động tác nhảy nhót của đứa bé, có phải là do… Gió lớn nâng nhà phao lên cao, mà lúc đứa bé nhảy nhót lại đè nhà phao xuống, thế là một bên nâng lên một bên đè xuống, dây thừng bị kéo giãn rồi ma sát với thân cây liên tục, kéo theo nhà phao…
Nhưng nếu Vương Vĩ Á cột dây thừng cẩn thận thì cho dù dây thừng bị ma sát với thân cây, ngoài trời gió thổi mạnh, có thật sự thổi bay nhà phao ra ngoài được không?
Cô vừa suy nghĩ mình nên làm cách nào để nghiên cứu nhà phao cho kỹ, vừa đeo găng tay y tế lôi “thi thể” của nhà phao đã hỏng, bị gấp thành một đống từ túi đựng vật chứng.
Vừa cầm lấy dây thừng của nhà phao, Gia Di cau mày.
Trên thân cây còn giữ lại dấu vết bị dây thừng siết chặt, nhưng điều kỳ lạ là nhà phao đã bị gió lớn cứa rách, thế mà dây cột của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Thế là cô lấy dây cột ở bốn góc nhà phao ra xem, tất cả đều nguyên vẹn, cô lại xem xét kỹ lưỡng chỗ nối liền dây thừng và nhà phao, không khỏi cau mày.
Đúng lúc này, A Kiệt đang giải thích mức độ thiệt hại của nhà phao, trùng hợp nhắc đến đoạn này:
“… Đúng rồi, cửa hàng kinh doanh nhà phao đã gọi điện thoại cho chị Vương – mẹ của nạn nhân, yêu cầu cô ấy bồi thường nhà phao. Hôm nay chị Vương còn nộp đơn xin lấy vật chứng, nói rằng sau khi vụ án này kết thúc thì hy vọng có thể thu hồi nhà phao ngay lập tức, thứ này còn rất đắt tiền, mặc dù bị rách nhưng nếu trả lại cho cửa hàng kinh doanh nhà phao thì có lẽ họ sẽ có cách sửa chữa rồi dùng tiếp, chị Vương sẽ đền bù ít tiền hơn. Chị Vương cũng thật đáng thương, con trai bị chồng hại chết, cô ấy còn phải đền bù tiền thiệt hại ‘hung khí’ nữa chứ. Tính theo thời gian nhà phao này bị giữ lại làm vật chứng, chị Vương còn phải trả tiền thuê nữa. Chúng ta giữ lại nó một ngày thì cô ấy sẽ phải trả chi phí thuê nhà phao thêm một ngày, đúng là nhà đã dột còn gặp mưa suốt đêm…”