Chương 1109: Phỏng đoán táo bạo 1
Chỉ chờ vật lót quan tài đến tay, có thể đóng nắp hạ huyệt…
Khưu Tố San chợt nghĩ đến câu thơ phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, vội vàng dằn suy nghĩ đó xuống, chỉ nghiêm túc nhìn theo bóng lưng họ, kiên định đứng yên tại chỗ, làm viện quân tốt nhất của họ.
…
Tiết trời giữa hè rất nóng, ánh nắng chiếu lên nóc xe bằng kim loại đến mức bốc hơi.
Các cảnh sát bao vây chung quanh nhà Chung Đại Chí đều cảm thấy không thoải mái, ngồi trong xe thì ngột ngạt, mà đứng ngoài xe thì nắng nóng.
Mặc áo chống đạn cũng không thoải mái, mới ngồi mấy phút đã ánh mắt mơ hồ, sắc mặt xanh xao.
Nhưng không một ai dám thả lỏng. Trước kia cảm xúc của Chung Đại Chí rất ổn định, cho dù đưa cảnh sát đến nhà ông ta ghé thăm cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù lăn lộn trong băng nhóm thì cũng chỉ mong kiếm được tiền, không ai muốn trở mặt với cảnh sát, sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng bây giờ thì khác, Chung Đại Chí đến lứa tuổi hoa giáp chi niên (*), hồi trẻ bận giành địa bàn vào sinh ra tử, chỉ có thời gian sinh được hai đứa con, một trai một gái.
(*) Hoa giáp chi niên: 60 tuổi.
Ông ta coi trọng con trai còn hơn tròng mắt của mình, chỉ muốn tẩy bạch xong nắm quyền yên ổn, sau đó giao cho con trai, bảo đảm anh ta được giàu có cả đời.
Đến nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông ta còn ổn định hay không, có bỗng nhiên bùng nổ hay không, đồng quy vu tận với ai đó hay không, không một ai dám chắc chắn.
Thế nên các cảnh sát bao vây chung quanh cao ốc càng sẵn sàng tinh thần chiến đấu, Chung Đại Chí sẽ vị sợ hãi mà càng bình tĩnh khách sáo. Cho dù Chung Đại Chí muốn nổi điên thì vệ sĩ ở nhà ông ta cũng sẽ suy xét xem mình có thể sống sót chạy thoát hay không, thế nên ít nhiều gì họ cũng sẽ an ủi Chung Đại Chí, không dám làm bừa. Dù sao thì, cho dù Chung Đại Chí đã mất con trai, hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng, nhưng bọn tay sai trẻ tuổi kia vẫn còn thanh xuân và tương lai phía trước, không thể bị cảnh sát đánh chết ở nơi này một cách không minh bạch.
Do đó, để bảo vệ nhóm Phương Trấn Nhạc đi gặp Chung Đại Chí, cho dù mọi người bị nóng đến mức tan chảy cũng phải đanh mặt, bày ra dáng vẻ dũng mãnh sẽ xuất chiến bất cứ lúc nào để đe dọa kẻ địch.
…
Sau khi tiến vào cao ốc, mặc dù Gia Di vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng không phải chỉ ngẩn người bước đi, cô vẫn quan sát địa hình chung quanh mỗi thời mỗi khắc.
Ghi nhớ tất cả ngã rẽ, mỗi một vị trí có thể ẩn nấp, chưa hẳn sẽ hữu dụng, chẳng qua là điều mà thám tử cần thiết chú ý mà thôi.
Người ghi chép thông tin cho khách đến từ bên ngoài ở nơi này không phải cụ già trông cửa, mà là một vị quản gia trẻ tuổi, mặc âu phục đeo cà vạt, thấy ai cũng mỉm cười, trông có vẻ rất dễ tính hiền lành.
Sau khi đăng ký thông tin xong, quản gia dẫn ba người đi về phía thang máy.
Khi đi đến vị trí cách thang máy năm sáu bước, cửa thang máy bất chợt mở ra, một người đứng xiêu vẹo trong thang máy.
Cửa mở ra, anh ta lười biếng ngẩng đầu lên, từ từ quan sát người bên ngoài, sau đó bước ra thang máy, một tay chặn trước cửa thang máy, nói với ba người:
“Khách quý đã đến, mời vào.”
Nghe giọng điệu lại không giống như chào đón họ.
Phương Trấn Nhạc không để ý tới anh ta, Gia Di lại quan sát anh ta tỉ mỉ.
Người đàn ông nọ mặc một chiếc quần jeans ống loe, chỗ đầu gối phồng lên chứng minh anh ta đã mặc chiếc quần này rất lâu, dưới chân lết một đôi giày sandal cũ mèm, có vẻ như anh ta không thèm bận tâm tới vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch của mình.
Anh ta khẽ gẩy mái tóc không dài không ngắn, miệng nhai kẹo cao su, ánh mắt rất bất thiện. Đối diện với Gia Di, anh ta còn nhẹ nhàng nhướn mày nhìn cô.
Khi các thám tử đi ngang qua bên cạnh anh ta, anh ta rất hung ác nhổ một bãi nước bọt sang một bên.
Gia Di bước vào thang máy xoay người lại, nhìn xuống sàn nhà. Người đàn ông không nhổ kẹo cao su mà chỉ phun một bãi nước bọt, rõ ràng anh ta vẫn còn tiếc miếng kẹo cao su trong miệng, nói không chừng vẫn còn vị ngọt.
Chi tiết này khiến Gia Di giảm bớt lòng kiêng kỵ đối với anh ta, cảm xúc hồi hộp cũng bình phục một chút.
Đều là người bình thường mà thôi, một cái đầu hai cẳng chân, có phải thật sự là hung thần ác sát gì đâu. Chỉ cần là con người thì sẽ sợ súng, cho nên sẽ không biểu hiện quá mức hung ác.