Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1110 - Chương 1110 - Phỏng Đoán Táo Bạo 2

Chương 1110 - Phỏng đoán táo bạo 2
Chương 1110 - Phỏng đoán táo bạo 2

Chương 1110: Phỏng đoán táo bạo 2

Bốn người đi thang máy lên lầu. Người đàn ông tựa lưng vào bên kia thang máy, không e dè đánh giá ba cảnh sát.

Gia Di chú ý thấy tay trái của người đàn ông này vẫn đút vào túi quần, có một khúc băng gạc lòi ra từ túi quần, da người này ngăm đen… Cô lập tức xác nhận người này là Rồng Đen Lưu Tử Lương, một trong số những vệ sĩ của Chung Đại Chí.

Người ta đồn rằng khi Thái tử Đào chết, Lưu Tử Lương và hai tên tay sai khác vốn đi theo Thái tử Đào. Sau này Thái tử Đào mất tích, thi thể bị phát hiện trong một con hẻm nhỏ, thế nên Lưu Tử Lương và hai tên tay sai không thể bảo vệ Thái tử Đào đều bị Chung Đại Chí trừng trị nghiêm khắc ―― Hai tên tay sai khác đã bị chém đứt một bàn tay, Lưu Tử Lương vì là tay sai được Chung Đại Chí rất coi trọng nên mặc dù không đến mức bị chém bàn tay, cũng bị chặt ba ngón tay.

Phần băng gạc lòi ra trong túi quần có lẽ là do bác sĩ băng bó cho Lưu Tử Lương lúc anh ta đến bệnh viện nối lại ngón tay.

Nghĩ đến chuyện tên ngu ngốc này bị Chung Đại Chí đối xử như gia súc, thế mà anh ta vẫn tiếp tục đi theo làm tùy tùng cho Chung Đại Chí, còn cố ý bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ trước mặt cảnh sát, nỗi sợ hãi của Gia Di đối với bọn họ càng giảm xuống.

Có lẽ sau khi đã giết người, con người sẽ thật sự thay đổi đôi chút.

Lúc này cô không còn cảm thấy sợ hãi là bao, thậm chí còn có cảm giác như không quan tâm tới những thứ chung quanh, từ trên cao nhìn xuống đánh giá mọi thứ.

Trong mắt cô, Rồng Đen Lưu Tử Lương tự nhận là rất ngầu rất hung hãn, trên thực tế chỉ là một đứa ngốc thuần chủng.

Bốn người bước ra thang máy, cánh cửa của căn hộ duy nhất trên tầng thượng được mở ra, một thanh niên với mái tóc đầu đinh cụt ngủn, lông mày bên trái bị vết sẹo cắt ngang qua, vẻ mặt hung ác đứng trước cửa.

Vậy thì người này chính là một vệ sĩ khác, Bò Tót Trần Lễ Hào.

Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn Dịch Gia Di và Hứa Quân Hào, bất ngờ phát hiện tình huống của hai người này đều ổn định.

Một người vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng những không sợ hãi mà còn tò mò quan sát chung quanh.

Một người khác mặc dù nắm chặt hai tay, nhưng vẫn cố gắng căng thẳng thần kinh, không cho phép mình sợ hãi, để tránh làm giảm sĩ khí của các thám tử.

“Mời vào.” Bò Tót nhận lấy hộp quà và trái cây mà Phương Trấn Nhạc và Hứa Quân Hào đưa qua, sau đó chỉ vào ba đôi dép lê đặt trước cửa rồi bước sang một bên nhường chỗ cho họ.

Anh ta và Rồng Đen cứ thế một trước một sau kẹp ba thám tử ở chính giữa. Nhưng ba người dường như không phát hiện điều này, thay dép lê một cách hết sức tự nhiên, cứ như thể không lo ngại chút nào.

Bò Tót quan sát nét mặt của ba người một lát, lúc này mới mời ba người vào phòng.

Phải biết rằng bình thường những người đến đây gặp Chung tiên sinh, cho dù là người già đã trải qua nhiều cuộc sinh tử thì cũng khó tránh khỏi sợ hãi trước khí thế và lai lịch quá khứ của Chung Đại Chí, cho dù cố gắng giả vờ như không kiêu ngạo không siểm nịnh thì cũng khó tránh khỏi lộ vẻ nao núng sợ hãi, còn ba người này vẫn bình thường.

Đối diện với ánh mắt của Rồng Đen trong chốc lát, Bò Tót bèn dẫn ba người đi vòng qua huyền quan, xuyên qua phòng khách, đi đến một gian phòng trà nho nhỏ.

Rồng Đen đi đằng sau đóng cửa thật mạnh, thậm chí còn phát ra tiếng vặn khóa răng rắc.

Gia Di lơ đãng quay đầu nhìn lướt qua, thấy Rồng Đen bước ra từ huyền quang, khoanh tay trước ngực giang rộng hai chân, đứng trước huyền quan trông như một tòa tháp sắt.

Tất cả rèm cửa trong phòng đều được kéo lại, cứ như thể sợ sẽ có tay súng bắn tỉa chờ sẵn mệnh lệnh ở nơi xa.

Ngoại trừ phòng khách và phòng trà nhỏ, tất cả cửa phòng đều khép kín. Gia Di không biết phòng nào có người, phòng nào bỏ trống, tóm lại không hiểu sao cứ có cảm giác lạnh lẽo bao phủ chung quanh, dường như có vô số ánh mắt đang mai phục trong bóng tối rình rập mình, mà những cánh cửa khép kín ấy khiến cô hoàn toàn không thể thấy được một chút bóng dáng của chúng.

Tự dưng rùng mình ớn lạnh.

Dường như nhận thấy khí thế của cô thay đổi, Phương Trấn Nhạc âm thầm vươn tay nắm tay cô.

Gia Di cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, dòng khí lạnh lẽo âm u len lỏi trong ngôi nhà xa hoa rộng lớn này mới bị đánh lui.

Bình Luận (0)
Comment