Chương 1111: Phỏng đoán táo bạo 3
Hứa Quân Hào quay đầu, nhìn lướt qua Phương Trấn Nhạc và Gia Di tay nắm tay nhau trong thời gian ngắn, không khỏi nuốt nước miếng rồi mím môi, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối vì anh ta cũng muốn được an ủi.
Sau khi ba người bước vào phòng trà, thấy một người đàn ông tóc mai trắng xám ngồi trong phòng, đang cúi đầu nghiêm túc cắt trà, tráng trà.
Dưới sự chỉ dẫn của Bò Tót, ba người ngồi xuống bên này bàn trà, đối diện với Chung Đại Chí ngồi bên kia bàn trà dài.
Phòng trà rất nhỏ, Bò Tót canh trước cửa nhìn chằm chằm ba người. Không gian chật hẹp kết hợp với bầu không khí mà Chung Đại Chí cố ý xây dựng khiến ba người không khỏi cảm thấy áp lực.
Nhưng ba người đều rất giỏi nhẫn nại. Chung Đại Chí buông mi chăm chú pha trà, họ bèn im lặng ngồi xuống, không sốt ruột quấy rầy chủ nhân.
Gia Di ngồi thẳng tắp như đi tham gia phỏng vấn, không giống người được phỏng vấn mà càng giống giám khảo phỏng vấn. Cô không che giấu lòng hiếu kỳ của mình, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Chung Đại Chí không rời đi.
Dù sao thì người đàn ông này cũng đã bước vào lứa tuổi hoa giáp chi niên, tóc mai hoa râm, khi cúi đầu chậm rãi pha trà, trông ông ta có khí chất nho nhã lễ độ.
Tuy nhiên mái tóc ngắn hoa râm của ông ta rất dày, được cắt thành kiểu tóc húi cua cứng cỏi, sợi tóc rất cứng, mặc dù đã dài bằng nửa ngón tay mà vẫn đâm thẳng lên trời, không muốn mềm mại rủ xuống da đầu.
Cho dù ông ta lễ Phật phẩm trà, làm những hoạt động nho nhã thì nét mặt vẫn tràn ngập khí thế hung hãn, vùng da trên vành tai của ông ta không có tóc mà chỉ có một vết sẹo dài, đó là huân chương chiến công không đáng nhắc đến nhất trong số những uy danh hiển hách thời trai trẻ của ông ta.
Hai bàn tay đang mân mê trà cụ kia, ngón tay sần sùi, khớp ngón tay thô to, móng tay vừa tròn vừa cứng, một đôi tay như vậy trông có vẻ vụng về khi pha trà, nhưng có thể tưởng tượng được khi chúng nắm chặt thành quyền đấm vào thân thể con người, chắc chắn sẽ rất đau.
Ông ta trông rất hung dữ.
Cuối cùng ngắm đủ rồi, Gia Di mới dịch chuyển tầm mắt quan sát chung quanh.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Chung Đại Chí ngẩng đầu lên, hứng thú nhìn Dịch Gia Di.
“Giám sát Phương.” Chung Đại Chí rốt cuộc phá vỡ bầu không khí yên lặng, lên tiếng trước. Ông ta vươn tay, lướt qua ấm chén trên bàn, chìa đến trước mặt Phương Trấn Nhạc trong lớp sương mù trắng của trà nóng.
Phương Trấn Nhạc ngồi vững vàng, cũng lễ phép vươn tay, nghiêm túc bắt tay với ông ta.
“Tổ trưởng Dịch.” Chung Đại Chí lại đưa mắt nhìn về phía Gia Di, cũng vươn tay phải một cách chính thức.
Thế là Gia Di bắt chước anh Nhạc, hào phóng bắt tay với ông ta.
“Vị này là?” Chung Đại Chí nhìn về phía Hứa Quân Hào.
“Bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào của tổ trọng án Tây Cửu Long.” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc giới thiệu.
“Sir Hứa.” Chung Đại Chí cũng chìa tay ra. Chỉ có điều lần này bàn tay nắm lấy tay ông ta không phải là bàn tay săn chắc mạnh mẽ, tràn ngập sức mạnh đe dọa, cũng không phải là bàn tay ấm áp mạnh mẽ, mà chỉ là một bàn tay mảnh khảnh, mặc dù rất vững vàng nhưng lại hơi ẩm ướt lạnh lẽo.
Cuối cùng Chung Đại Chí khẽ cong môi, nếu không phải sir Hứa này cũng có phản ứng như người bình thường thì ông ta gần như cho rằng mình không còn bất cứ sức uy hiếp nào.
Ông ta cầm khăn tay lau bàn tay phải vừa bắt tay với các cảnh sát, sau đó mới rót đầy chén trà cho ba người, vươn tay phải mời họ uống trà.
“Nói vậy ba vị cảnh sát đến đây là vì khuyển tử phải không? Tiếc rằng bây giờ còn chưa đến ngày đưa tang, các cậu đến sớm quá.” Khi ba người bưng trà nóng lên uống một ngụm nhỏ, vẻ mặt bình thản của Chung Đại Chí hoàn toàn biến mất.
Ông ta đặt hai tay lên bàn, ánh mắt bất thiện nhìn về phía ba người, giọng nói trầm thấp như dã thú rít gào:
“Nếu các người muốn đến đây để thấy dáng vẻ suy sút của kẻ tuổi già mất con Chung Đại Chí này thì vẫn còn quá sớm! Tôi vẫn còn một đứa con gái, còn chưa đến lúc cùng đường bí lối.”
“Sir Phương, tôi đã thấy rõ súng ống của cậu, cậu bày trận vòng quanh nhà tôi làm gì?”
“Tôi một không phạm pháp, hai không trái luật, cho dù các cậu lái xe tăng đến đây thì có thể làm gì được tôi?”
“Hương Giang là xã hội pháp trị! Chẳng lẽ cảnh sát có thể tự ý giết người?”
“Tôi không sợ.”
Bàn tay của Hứa Quân Hào đặt dưới gầm bàn, buông trên đầu gối đã nắm lại thành nắm đấm, khớp xương căng thẳng đến mức trắng bệch.