Chương 1164: Tiếng súng 2
Thế là Chung Đại Chí lại ngồi thẳng lưng, mắt nhìn Rồng Đen rót nước, miệng lại tiếp tục nói với Lương Duyệt Hiệp:
“Địa bàn, cửa hàng có tên trong danh sách này, không được thiếu một cái nào.”
Nói rồi, ngón tay ông ta gõ lên bàn.
Lúc này, Gia Di ở nơi xa mới phát hiện nơi đó lại có một tờ giấy.
Sắc mặt Lương Duyệt Hiệp thoáng chốc trở nên khó coi. Tất nhiên gã không muốn cứ thế bị Chung Đại Chí trấn lột, lông mày lập tức trề xuống, ánh mắt tối tăm, lộ ra nét mặt giận dữ.
Hai người đều không hài lòng, nói được mấy câu sẽ nổi giận một lần. Nhưng cái gọi là “nổi giận” ấy cũng chỉ là một loại giằng co, thăm dò lẫn nhau, chứ không dám thật sự bùng nổ ngay bây giờ, vẫn muốn lôi kéo mình trở về thế giới lý trí, tiếp tục trở mặt tiếp tục đàm phán.
Nhịp tim của Gia Di hoạt động cùng tần số với sự phập phồng cảm xúc của họ, tóc mai bên huyệt thái dương đã sớm bị mồ hôi ướt nhẹp dính lên mặt, nách áo sơ mi cũng hơi thấm mồ hôi, xuất hiện một khối sẫm màu khiến người ta xấu hổ.
Mặc dù mấy phút mai phục này rất giày vò, nhưng Gia Di lại hy vọng khoảng thời gian này có thể kéo dài vô hạn, đợi đến khi lực lượng cảnh sát đến kịp, bao vây quanh chung thành trại, có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc trong hòa bình.
Nhưng cô vừa nảy sinh ý nghĩ này thì có vẻ như lòng kiên nhẫn của Chung Đại Chí đã đến cực hạn. Ông ta không muốn tiếp tục kéo dài thời gian nữa, khi Lương Duyệt Hiệp muốn tiếp tục cò kè mặc cả, ngón tay ông ta hơi nâng lên.
Lương Duyệt Hiệp đang nói dang dở thì khựng lại, trong lòng nảy sinh linh cảm nào đó, bèn ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, gã thấy bốn người đứng sau cửa sổ tầng ba bỗng kéo em trai gã đứng dậy, kéo một bàn tay của em trai đặt lên bệ cửa sổ.
Gã còn chưa kịp hỏi Chung Đại Chí định làm gì thì một tên trong số đó đã giơ cao dao phay, chặt xuống thật mạnh.
Theo một tiếng hét thê thảm vang lên, một tiếng mắng vội vàng táo bạo, một mảnh máu tươi bắn tung tóe, một cái ngón tay bay lên rồi rơi xuống…
Xung đột bỗng nhiên bùng nổ chỉ trong tích tắc.
…
…
Tại nơi cao nhất trong thành trại, trong căn nhà do một hộ gia đình tự dựng lên bằng ván gỗ, có hai người ngồi sau cửa sổ kéo rèm khép hờ, cũng đối diện phẩm trà cùng nhau.
Trong phòng của họ còn có bốn thanh niên trẻ tuổi cơ bắp cuồn cuộn đang ngồi ngẩn người sau lưng họ.
Trong mấy gian phòng chung quanh, mỗi phòng có năm sáu người, hoặc bảy tám người canh gác.
Họ cũng dùng kính viễn vọng quan sát động tĩnh bên dưới mỗi thời mỗi khắc, chờ đợi mệnh lệnh của người làm chủ.
Trong số hai người đang uống trà, một người là Hạng Ngọc Lương – đại lão băng đảng gần mười năm trước, một người lớn tuổi hơn là Kiều Lâm – phụ tá đắc lực của ông ta.
Nếu ai thường xuyên chú ý tới giới giải trí sẽ phát hiện, họ còn là lần lượt là ông trùm giải trí Hạng tiên sinh – sở hữu nhiều công ty quản lý nghệ sĩ, công ty điện ảnh, doanh nghiệp giáo dục, ngoài ra còn có một tòa soạn báo cỡ nhỏ nổi tiếng.
Và thầy Kiều – giám đốc sản xuất của nhiều bộ điện ảnh nổi tiếng, đồng thời còn là nhân viên thẩm định chuyên dụng của một đài truyền hình.
Lúc này hai người mỗi người cầm một chiếc kính viễn vọng, nhìn cuộc giằng co dưới sân giếng trời.
“Có hơn một trăm người không?” Kiều Lâm hỏi.
“Không đến, cùng lắm tám chín mươi người thôi.” Hạng Ngọc Lương lắc đầu. Mặc dù thanh thế rất lớn, nhưng số lượng người cũng không thể gọi là nhiều.
“Có phải người của chúng ta hơi ít quá không?” Kiều Lâm hơi lo lắng hỏi.
“Mục đích của chúng có phải là tiêu diệt hết người của họ đâu. Chỉ cần tranh thủ lúc loạn lạc giết Lương Duyệt Hiệp và Chung Đại Chí là được. Em trai của Lương Duyệt Hiệp cũng được coi là một nhân vật, để bảo đảm an toàn, chúng ta xử lý hắn ta luôn.” Hạng Ngọc Lương vặn kính viễn vọng, hai người trong tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn nhiều.
“Vâng.” Kiều Lâm gật đầu.
Quả thực, cho dù đám thuộc hạ kia sống sót, khi không có người dẫn đầu thì chẳng qua chỉ là một lũ ô hợp mà thôi, không đáng lo ngại.
Ngay khi hai người chặt chẽ theo dõi thế cục bên dưới, chờ đợi một thời khắc thỏa đáng, bỗng nhiên Chung Đại Chí trong tầm nhìn của họ giơ tay lên.
Lông mày của Hạng Ngọc Lương căng thẳng, thoáng chốc ý thức được điều gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, đám tay đấm đứng yên bên dưới bỗng tập trung chung quanh bàn vuông.