Chương 1165: Khắc tinh của tội ác [Kết thúc vụ án Thái tử Đào] 1
Khoảnh khắc tiếng súng nổ vang, cả thế giới đều yên tĩnh.
Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp ngồi bên bàn vuông cũng đều đứng dậy theo thứ tự, nòng súng được giơ cao, vũ khí được giơ cao, tiếng ồn ào bùng nổ, tất cả mọi người từ trạng thái căng thẳng chờ đợi chuyển sang đỏ mặt tía tai sẵn sàng bùng nổ chỉ trong tích tắc…
Hạng Ngọc Lương đã bất giác đứng dậy từ trên ghế, mắt không chớp nhìn chằm chằm bên dưới, một bàn tay nâng lên, chuẩn bị sẵn sàng ra lệnh lẻn vào đám đông bên dưới.
Nhưng ngay trong giây phút xung đột sắp sửa bùng nổ này, một tiếng súng nổ vang lên.
Rõ ràng Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp đều chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu đấu súng, tại sao lại có tiếng súng?
Bàn tay đang nâng lên của Hạng Ngọc Lương thoáng chốc cứng ngắc, không tự chủ được rướn cổ, đôi mắt càng mở càng to, nín thở nhìn chằm chằm sân giếng trời bên dưới…
…
Khoảnh khắc tiếng súng nổ vang, cả thế giới đều yên tĩnh.
Những kẻ đang vươn người về phía trước cãi cọ ầm ĩ với phía đối diện, vung dao gậy phô trương thanh thế rung trời, giơ nòng súng dường như sẽ bóp còi bất cứ lúc nào, bỗng nhiên đều bị định thân tại chỗ.
Mọi người quay đầu nhìn theo ánh mắt của Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp, đổ dồn về phía cô gái đột nhiên từ trên trời rơi xuống, giơ nòng súng lên trời.
Ngay sau đó, toàn bộ gậy gộc đao kiếm nòng súng đều chuyển hướng, nhắm về phía cô gái giơ súng lên trời kia.
Lại là một chàng trai trẻ nhảy xuống từ cầu thang đằng sau, cậu ta rút một tờ giấy chứng nhận từ túi áo, giơ lên cao đưa sang hai bên trái phải cho mọi người thấy:
“Cảnh sát đây! Mọi ngươi bỏ vũ khí xuống!”
Cánh tay giơ súng lên trời của Gia Di vẫn không nhúc nhích, hít sâu một hơi, trong đầu cố gắng nhớ lại lời nói của anh Nhạc.
Đừng sợ, đừng quá căng thẳng, đừng quá nghiêm túc lạnh lùng, phải mỉm cười trên môi, cố gắng ra vẻ khoan thai thả lỏng.
Thế là cô khẽ mỉm cười, giang tay trái chỉ về phía những nòng súng tối om đang chĩa về phía mình bày ra tư thế vô hại, sau đó khẽ híp mắt nhìn về phía Chung Đại Chí và Lương Duyệt Hiệp, giọng nói không quá lớn, tốc độ cũng không quá nhanh:
“Chung tiên sinh, Lương tiên sinh, chĩa mũi kiếm về phía nhau kiểu này, có vẻ hơi bất lịch sự đấy nhỉ?”
Cô cố gắng hạ thấp tính công kích của mình, nhưng cũng không phải là động vật ăn cỏ hiền lành dễ bắt nạt. Cô hỏi lại bằng giọng điệu hơi bất mãn, triển lãm quyền uy và sự cường thế với tư cách là một thám tử.
Cho dù mỉm cười, nhưng vẫn dựa lưng vào lực lượng của một tổ chức khổng lồ, có vẽ không dễ chọc cho lắm.
Lương Duyệt Hiệp chưa bao giờ gặp Dịch Gia Di lần nào, dù sao thì những người cảnh sát mà gã hay tiếp xúc đều là thám tử O ký. Nhưng gã vẫn biết nữ cảnh sát này, tin tức trên báo chí và TV cũng không phải chỉ xem cho vui, danh tiếng thần thám Tây Cửu Long, gã cũng từng nghe thấy.
Đưa mắt đối diện với Chung Đại Chí, gã quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho đám đàn ông ai nấy đều đỏ mặt tía tai đứng sau lưng và bên cạnh mình.
Chung Đại Chí cũng làm thủ thế giơ tay lên rồi đè xuống để ra hiệu cho người phe mình, đám người lao ra từ những căn nhà đằng sau thu hồi bước chân, hoặc khựng lại rồi lùi về sau, thu hồi tư thế tấn công, quay về hình thức phòng thủ.
Gia Di liếc nhìn mấy người cách mình gần nhất vẫn giữ nguyên tư thế cầm nòng súng chĩa vào mình, ánh mắt lạnh lùng nhắm thẳng vào một người trong số đó.
Người kia lập tức chột dạ, quay đầu sang thấy mọi người đều đã thu hồi đao súng, cuối cùng cũng lùi về sau một bước, rủ nòng súng của mình xuống mặt đất. Thấy vậy, mấy người còn lại cũng đều bắt chước làm theo, lần lượt thu súng rút lùi về sau mấy bước.
Lúc này Gia Di mới thong thả buông cánh tay giơ súng lên trời, cố gắng đạt tới mức độ không làm kinh động bất cứ kẻ nào. Nòng súng còn bốc khói vẫn hơi nóng, cô buông súng bên eo dừng lại mấy giây, chờ nhiệt độ trên nòng súng giảm thấp một chút rồi mới cắm nó vào bao đựng súng.
Kế tiếp, cô ngẩng đầu mỉm cười với Lương Duyệt Hiệp và Chung Đại Chí, sau đó cất bước đi về phía bàn vuông.
Rồng Đen và Bò Tót đối diện với nhau trong chốc lát, đều ăn ý không ngăn cản cảnh sát Dịch đến gần.