Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1230 - Chương 1230 - Tá Túc Bên Ngoài 2

Chương 1230 - Tá túc bên ngoài 2
Chương 1230 - Tá túc bên ngoài 2

Chương 1230: Tá túc bên ngoài 2

Lúc cúi người nói chuyện với người cung cấp thông tin, cổ áo sơ mi của anh rủ xuống thấp hơn, khiến người ta ngẫu nhiên nhìn lướt qua sẽ kìm lòng không đậu suy nghĩ miên man.

Không biết người cung cấp thông tin nói gì mà chọc cho anh cười ha ha. Sau khi say rượu, con người sẽ trông tiêu sái hơn một chút, tiếng cười càng càn rỡ phóng túng. Anh chải ngược tóc ra đằng sau, tóc ngắn lại không chịu nghe lời, mấy cọng tóc rủ xuống, hơi che khuất mặt mày bên trái, chỉ để lộ đuôi mắt và khóe môi nhướn lên lúc cười, tựa như rừng trúc gió thổi, đong đưa đan xen, bóng xanh mờ ảo, vừa tươi mát vừa gợi cảm.

Mười phút sau, người cung cấp thông tin nói lời chào tạm biệt với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, để lại câu “bye bye soái ca mỹ nữ” rồi lắc la lắc lư tiến vào đám đông trong bóng đêm.

Lúc này Phương Trấn Nhạc mới thu hồi ý cười và vẻ mặt tràn đầy hứng thú, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, ra sức xoa khuôn mặt, lập tức lấy điện thoại cục gạch gọi cho một dãy số.

Bên kia nhanh chóng truyền ra giọng nói của Du Triệu Hoa, Phương Trấn Nhạc đi thẳng vào vấn đề:

“Hôm nay tôi gặp người cung cấp thông tin, nhận được một manh mối. Vụ án mà tổ các anh đang điều tra chẳng phải vẫn không tìm được nhân chứng có mặt tại hiện trường quan trọng sao? Đến phố Bát Lan phường Tiểu Lệ tìm kiếm xem, nếu không có ở đó thì theo dõi chị Ma của phường Tiểu Lệ, có lẽ đang ở nhà cô ta.”

“!” Du Triệu Hoa vui sướng kêu một tiếng, đồng thời truyền ra tiếng viết chữ sột soạt trên giấy, sau đó nhiệt tình nói: “Sir Phương anh quả thực là cha mẹ tái sinh của…”

Phương Trấn Nhạc bóp ấn đường, một đêm ứng phó với không biết bao nhiêu người, anh thật sự không còn sức lực để đối mặt với cuộc xã giao nào nữa. Đối mặt với những lời nịnh hót truyền tới từ bên kia, anh chỉ nói một tiếng OK, không chờ Du Triệu Hoa khen xong đã lập tức cúp điện thoại.

Bàn tay cầm điện thoại cục gạch thõng xuống, anh nhắm mắt lại thở hắt ra một hơi.

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp tiếp nhận điện thoại cục gạch từ trong tay anh, anh vẫn đang hít thở thật sâu, không mở mắt ra, nhưng cũng biết đó là Thập Nhất.

Cô đặt điện thoại cục gạch lên bàn, phát ra một tiếng vang nho nhỏ, sau đó một chai nước ấm áp được nhét vào tay anh. Cô dùng ngón tay gãi ngón tay của anh, ra hiệu cho anh cầm chặt.

Phương Trấn Nhạc mở mắt ra, buông mi nhìn thấy chai sữa bò ấm áp trong tay mình, lại ngước mắt lên thì đối diện với một đôi mắt tươi đẹp, lấp lánh ánh sáng mặt trời trong bóng đêm.

Cô cười nhìn anh.

Sữa bò ấm, giải rượu.

Anh biết.

Anh ngồi thẳng người, vặn mở nắp chai rồi ngửa đầu uống hết hơn nửa chai.

Miệng chai vừa rời khỏi môi, anh bỗng quay đầu đối mặt với cô, mở to đôi mắt bày ra dáng vẻ tràn đầy sức sống, lập tức ưỡn thẳng lưng, giơ cánh tay lên, siết chặt nắm tay bày ra tư thế của vận động viên thể hình triển lãm bắp tay, sau đó giả vờ giả vịt nói bằng giọng phiên dịch của Hương Giang:

“Dựa núi núi đổ, dựa nước nước cạn, ta là Popeye, ta rất cường tráng, bởi vì ta thường xuyên ăn rau chân vịt!”

Là lời thoại kinh điển của thủy thủ Popeye sau khi ăn rau chân vịt đóng hộp, bỗng nhiên đạt được sức mạnh.

Gia Di thoáng chốc hiểu ra, bị anh Nhạc chọc cho cười ngửa tới ngửa lui.

Cười thật lâu, cô lau nước mắt dính trên khóe mắt, mới phát hiện anh Nhạc vừa ngậm ý cười uống sữa bò ấm, vừa nhìn mình.

Rõ ràng anh đã rất mệt mỏi, thế mà vẫn bày ra dáng vẻ hài hước để chọc cười mình, không khiến mình lo lắng.

Trong lòng ấm áp như uống sữa bò ấm trong mùa đông, như ăn dưa hấu ướp lạnh giữa ngày hè nóng bức.

Ánh mắt của cô bỗng dừng lại trên bàn tay khác không cầm bình sữa của anh. Nó tùy ý đặt trên mặt bàn, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng lúc thì thả lỏng cong lên, lúc lại tùy ý giãn ra.

Gia Di cọ xát ngón tay, một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất: không biết được một bàn tay như vậy nắm lấy thì sẽ có cảm giác như thế nào?

Có lẽ cô sẽ cảm nhận được lớp chai mỏng trong lòng bàn tay anh, cùng với sức mạnh ẩn chứa dưới làn da thông qua làn da trên mu bàn tay.

Cùng với độ ấm, hoặc là xúc cảm khác…

Nếu bàn tay siết mạnh, run rẩy thì chắc là sẽ ẩn chứa dục vọng mãnh liệt…

Cô nuốt một ngụm nước miếng, rõ ràng mình không uống rượu, có phải ngay cả ngửi mùi rượu cũng không được không?

Bình Luận (0)
Comment