Chương 1231: Tá túc bên ngoài 3
“Hôm nay khuya lắm rồi, sáng mai cùng đến đường Nãi Lộ Thần một chuyến, gặp thám tử tư kia xem thử ai thuê anh ta.” Phương Trấn Nhạc bỏ điện thoại cục gạch vào túi quần, áo khoác nỉ được vắt trên cánh tay, đứng dậy rồi lại nhắc đến công việc.
“OK.” Gia Di gật đầu, bởi vì vẫn đang ở trong quán ăn ven đường nên cố gắng nuốt vào hậu tố “sir”.
Hai người sánh vai rời khỏi đám đông đèn đuốc, tiến vào bãi đỗ xe yên tĩnh hơn một chút.
Tình cờ bắt gặp một cặp tình nhân đang hôn môi trong bóng cây. Nghe thấy động tĩnh khiến tai người ta nóng ran, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đều không lên tiếng, thậm chí không dám quay đầu nhìn đối phương, chỉ sợ một động tác nho nhỏ sẽ đánh vỡ kết giới nào đó, xảy ra thay đổi lớn lao mà họ không thể nắm giữ.
Trong yên tĩnh, họ đều nghe thấy tiếng tim đập như trống trận của mình, lại vì sợ hãi đối phương cũng nghe thấy âm thanh tượng trưng cho sinh mệnh bồng bột này mà đôi mắt mơ hồ, gò má nóng lên.
May mà đang là ban đêm, nó thôi thúc một vài cảm xúc, đồng thời cũng khiến nó có thể che giấu.
Phương Trấn Nhạc đi đến bên cạnh hoàng tử hạnh phúc, nhìn Dịch Gia Di lên xe rồi mới nói: “Đưa cô đến đây thôi, tôi đi ngồi taxi.”
Dứt lời, anh định xoay người, Gia Di lại thử gọi anh: “Anh Nhạc, hôm nay để tôi đưa anh.”
Đã khuya rồi, anh còn uống rất nhiều rượu, nếu người khác lái xe không giỏi bằng cô làm anh bị say xe thì sao?
Trong lúc Phương Trấn Nhạc đang lưỡng lự, Gia Di đã thò tay đẩy cửa bên ghế phụ.
Đêm nay con đường rất dài, cong cong vẹo vẹo, khúc chiết ngắt ngoẻo, tựa như tâm trạng lo được lo mất của một số người.
Cuối cùng cũng chạy lên núi, đến biệt thự của anh Nhạc, hoàng tử hạnh phúc chuẩn bị quay đầu xe, dường như chuẩn bị vất vả lên đường chạy về nhà.
Phương Trấn Nhạc ngồi trong thùng xe tối tăm, mượn ánh sáng từ đèn xe cũng không sáng sủa là bao, đánh giá đường nét góc nghiêng của Gia Di.
Anh xoa tay lên đùi, trong không gian chật hẹp khép kín, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh thong thả vang lên: “Đường về nhà cô quá xa, tôi không yên tâm cô lái xe về nhà một mình, đêm nay ngủ lại ở đây đi… Tôi sẽ đích thân gọi điện thoại cho Dịch Gia Đống báo bình an cho cô.”
“…” Gia Di quay đầu, trong bóng đêm đối diện với ánh mắt của anh Nhạc.
Dưới ánh sáng mờ mịt, đôi mắt của anh như hồ sâu, hai đốm sáng lóe lên dưới đáy hồ, làm nổi bật một người rất nhỏ bé trong đốm sáng ấy.
Đó là cô.
Gia Di mím môi, sự vui vẻ giằng co với sự ngại ngùng, tâm trạng hồi hộp đang đánh cờ với giọng nói khuyên mình thả lỏng.
Cô đã tưởng tượng ra anh cả sẽ nở nụ cười kỳ quái như thế nào khi nghe tin cô sẽ ngủ lại trong nhà anh Nhạc, Gia Như sẽ suy nghĩ miên man như thế nào, chắc chắn sẽ là một câu chuyện vừa lãng mạn vừa hương diễm. Có lẽ Gia Tuấn sẽ gật đầu như ông cụ non, lộ ra vẻ mặt “em đã biết trước rồi mà”…
Có lẽ anh Nhạc chỉ cảm thấy đã khuya rồi, cô lái xe một mình không an toàn, tựa như lời anh ấy, không có bất cứ tình cảm nào khác.
Nhưng ở đây, họ gần như vai kề vai, tay bên tay, sau lưng không có đám Lưu Gia Minh, chung quanh cũng không có những ánh mắt khác.
Rời khỏi môi trường làm việc, đứng trong không gian tối tăm, khiến hô hấp của họ hòa vào nhau, vẻ mặt khiến người ta xấu hổ bị che giấu, họ càng thả lỏng, cũng càng to gan, lại đồng thời trở nên hồi hộp hơn, bối rối hơn vì điều đó…
Yếu tố ái muội nào đó đang dâng lên, Gia Di nghĩ rằng, một Bá Nhạc tốt như anh Nhạc, từ đầu đến giờ dạy dỗ cô như thầy như cha, ủng hộ cô, chăm sóc cô, tin tưởng cô, vậy mà bây giờ cô lại định lấy oán trả ơn, khi anh tốt bụng muốn cho cô tá túc, cô chỉ hận không thể quay đầu xe hoàng tử hạnh phúc, chặn trước cửa biệt thự của anh, làm nữ yêu tinh mơ tưởng Đường Tăng, đẩy ngã anh.
Giúp chị Nhân và các nữ cảnh sát khác trong sở cảnh sát ái mộ anh kiểm tra xem nhiệt độ cơ thể của cảnh sát Phương mặt lạnh có thấp hơn người bình thường hay không. Tên cuồng công việc thoạt nhìn không đam mê nữ sắc rốt cuộc có ngây thơ như trai tân hay không…