Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1232 - Chương 1232 - Hai Đứa Cuồng Công Việc Làm Sao Đây? 1

Chương 1232 - Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 1
Chương 1232 - Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 1

Chương 1232: Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 1

Gió núi không nhỏ, lúc Gia Di xuống xe, Phương Trấn Nhạc không biết cố ý hay vô tình mà đúng lúc đứng trước đầu gió, ngăn cản hầu hết gió lạnh cho cô.

Hai người cùng nhau tiến vào biệt thự, không ai lên tiếng, đại khái đều đang cố gắng điều chỉnh nhịp hô hấp. Khi một tiếng bật công tắc đèn vang lên, ánh sáng khiến biểu cảm của họ không thể che giấu, sẽ không đến mức bại lộ quá nhiều cảm xúc khó tả.

Họ đều là cảnh sát thám tử, đều biết cách che giấu chính mình trước mặt người khác.

“Uống Ovaltine không?” Phương Trấn Nhạc đi đằng trước, bỗng quay đầu nghiêm túc hỏi. Anh cảm thấy khô miệng, nghĩ rằng có lẽ Gia Di cũng vậy.

“Vâng.” Gia Di cũng nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang, không tìm thấy bất cứ điểm quái dị nào.

Thế là Phương Trấn Nhạc cất bước đi vào nhà bếp, nấu nước.

Gia Di bèn thuận thế đi dạo trong phòng khách. Bây giờ Gia Tuấn đang nhổ giò, mỗi đêm đều sẽ bị anh cả bắt uống một ly Ovaltine, nói có thể giúp người ta cao hơn… Anh Nhạc không cần cao hơn, thế mà vẫn uống thứ này.

Thấy anh Nhạc ngồi bên bàn ăn nghiêm túc chờ nước sôi, Gia Di hít thở thật sâu. Căn biệt thự này được người giúp việc theo giờ dọn dẹp rất sạch sẽ, chung quanh tràn ngập mùi thơm của nước giặt quần áo, cùng với mùi hoa thoang thoảng.

Mùi nước giặt rất quen thuộc, trên người anh Nhạc thường xuyên có hương vị này, đôi khi là mùi trái cây, có lúc lại là mùi gỗ thanh nhã.

Nhưng mùi hoa thì rất xa lạ. Cô men theo mùi thơm đi vào phòng khách, mãi khi đến trước một tấm bảng trắng, phát hiện có một bó hoa hồng được đặt trong bình hoa bên cạnh bảng trắng đang nở rộ.

Lúc này tiếng nước sôi truyền ra từ nhà bếp, hai tiếng bíp bíp vang lên rồi lặng im.

Gia Di đi qua chuẩn bị uống Ovaltine, lúc này mới phát hiện anh Nhạc đã ngủ bên bàn ăn. Trong phòng tràn ngập sự yên tĩnh trộn lẫn với hơi nước bốc lên, mùi hoa và mùi trên quần áo anh Nhạc hòa quyện với nhau, khiến người ta không tự giác thả lỏng cơ thể.

Mái tóc ngắn vốn đã bù xù giờ đây lại càng không kiêng nể gì, chúng tùy ý che khuất đôi mắt và huyệt thái dương, để lại cái bóng nhạt nhẽo trên làn da mịn màng. Mấy sợi tóc con rủ xuống lông mi, được nâng lên hạ xuống theo từng nhịp hô hấp, cho người ta ảo giác như thể mềm mại đến mức có thể mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Gia Di cụp mắt, thấy anh Nhạc ngủ với tư thế tựa lưng trên ghế, cùng với bình đựng bột Ovaltine ôm trong lòng.

Trước khi ngủ, chắc chắn anh ấy vẫn còn suy nghĩ sau khi nước sôi thì nhất định phải pha hai ly đồ uống nóng.

Ánh mắt, lông mày, đôi môi, mỗi một đường cong trên gương mặt Gia Di đều trở nên nhu hòa. Chẳng trách anh ấy cứ ngủ trong những tình huống không phù hợp. Chung quy trong những khoảng thời gian khác, anh ấy đã tốn quá nhiều thời gian và sức lực để đối phó với vụ án.

Đêm nay anh ấy đã quá mệt mỏi.

Một người quá mức tập trung vào công việc, cho dù có tâm đối với chuyện khác thì e rằng vẫn sẽ thường xuyên bất lực vì không thể kiểm soát tốt.

Gia Di tựa lưng vào cửa nhà bếp, không xa không gần nhìn người đàn ông ôm chai Ovaltine ngủ say. Gương mặt vừa không đề phòng vừa thả lỏng bị tóc mái che khuất, có phần giống người thiếu niên ngủ gật trên lớp học, vô tri vô giác thể hiện sự mềm mại khiến người ta trìu mến, không hề có cảm giác đối với ánh mắt đánh giá của người khác.

Gia Di nhẹ nhàng cất bước về phía trước, cúi đầu ghé sát vào, ghé sát vào…

Bỗng nhiên, lông mi của Phương Trấn Nhạc run rẩy một lát, cô mới ý thức được mình đang làm gì. Cô cách anh quá gần, gần đến mức hô hấp quấy rầy tiết tấu hô hấp của anh.

Cô nín thở, bỗng cảm thấy tim đập như trống, gò má thoáng chốc nóng bỏng, sợ bị anh phát hiện nên vội vã đứng thẳng dậy rời xa gương mặt mê người của anh, lúc nhìn thoáng qua lại thấy đôi môi khẽ nhếch trên gương mặt anh.

Cho dù là người đàn ông mạnh mẽ cỡ nào thì chỗ đó chắc hẳn cũng sẽ mềm mại.

Suy nghĩ lại lần nữa bị sắc đẹp của anh quấy rầy, tốc độ rút lui của cô chậm lại một giây.

Ngay sau đó, đôi môi của anh nhẹ nhàng khép lại, che khuất hàm răng trắng tinh cứng rắn và đầu lưỡi đỏ au như ẩn như hiện.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, cô bỗng ngước mắt lên, thoáng chốc đâm vào đôi mắt như hồ sâu, không tự giác run rẩy, sau gáy như bị một con thú khổng lồ bắt giữ, tê dại như bị điện giật.

Cánh tay nổi da gà, thân thể của cô nhanh chóng muốn bỏ chạy theo bản năng.

Bình Luận (0)
Comment