Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1233 - Chương 1233 - Hai Đứa Cuồng Công Việc Làm Sao Đây? 2

Chương 1233 - Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 2
Chương 1233 - Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 2

Chương 1233: Hai đứa cuồng công việc làm sao đây? 2

Nhưng cô lại trốn không được, một bàn tay bắt lấy cổ tay cô, một bàn tay khác đè lên bàn tay của cô chống trên bàn lúc khom lưng ghé lại gần anh.

Nhiệt độ nóng bỏng truyền lại thông qua làn da kề sát bên nhau, thoáng chốc Gia Di đã tiếp nhận được sự kiềm chế, giãy dụa và rung động của anh.

Không chỉ một mình cô bị rối lòng, anh cũng không khá hơn là bao.

Cô im lặng đối diện với anh, không biết trôi qua mấy giây, mấy phút hay mấy giờ, dường như thời gian lâu dài đến mức cô gần như thấy bụi bặm lơ lửng trong không khí như pha quay chậm, lại dường như ngắn ngủi đến mức cô chỉ vội vàng hít thở một hơi.

Cô thấy rõ đôi mắt của anh tuy sâu thẳm, lại trong veo, không phải là ánh mắt nhập nhèm ngây thơ lúc vừa tỉnh ngủ.

Khả năng quan sát của thám tử khiến cô phát hiện vừa rồi anh căn bản là không ngủ, anh chỉ bỗng nhiên sợ đối mặt với cô nên lựa chọn cách giả vờ ngủ ngốc nghếch nhất để trốn tránh tình huống nào đó khi chung sống một mình với cô cùng một chỗ.

Vất vả kìm nén xúc động giống như cô, thậm chí chỉ hận không thể trốn tránh?

Hay là ý thức được sự khát vọng và tham lam của cô nên không biết chống đỡ như thế nào?

Đầu óc Gia Di không còn tỉnh táo, cô không thể hiểu được mấu chốt trong đó. Chỉ thoáng chốc sau, đôi môi của hai người đã dán vào nhau.

Cô không biết đến cùng là cô cúi xuống, hay là anh ngẩng đầu lên ngậm lấy môi cô.

Khi anh nhẹ nhàng cọ xát, thử hấp thu nhiệt độ cơ thể của cô như con thú nhỏ, trong đầu Gia Di có một tia tỉnh táo: hình như chị Nhân đoán đúng rồi, sir Phương là người cuồng công việc hệ ấm dục, có lẽ thật sự không có thời gian yêu đương, càng không có cơ hội rèn luyện kỹ thuật hôn môi cao siêu.

Một tia vui sướng bí ẩn dâng lên như pháo hoa, bay lên da đầu, càn rỡ đốt lửa, lại toát ra từ thiên linh cái, nở rộ trên đỉnh đầu.

Chắc chắn đó là pháo hoa rất to, nổ tung trên trần nhà rất cao của biệt thự, thắp sáng cả căn nhà.

Đến khi lấy lại tinh thần, cô đã thay đổi tư thế khác thoải mái hơn, ngồi trên đùi anh, nằm trong lòng anh, được anh ôm thật chặt.

Cô cảm nhận được sự run rẩy của anh, cơ bắp căng thẳng triển lãm sự kìm nén của anh, cố gắng kìm nén để tránh báo chí ngày mai giật tít [Một người đàn ông ôm chặt một người phụ nữ khiến người này chết vì ngộp thở trong biệt thự]. Tất nhiên, phần sau của bài báo sẽ miêu tả chi tiết từ dấu vết ma sát trên miệng môi của người phụ nữ có thể thấy được người đàn ông còn chặn miệng người phụ nữ khiến cô ấy ngộp thở nhanh hơn…

Khi con người quá mức sung sướng, suy nghĩ sẽ lâm vào cảnh trong mơ mờ ảo, một vạn con khoái mã chạy băng băng trong đầu, bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy, lại bất ngờ chỉ còn cảm nhận chạy như bay, cưỡi gió, gió mát, gió mát quấn quanh thân thể như ngã xuống vực sâu.

Sức mạnh và tiếng rít gào chiếm trọn suy nghĩ, cuối cùng cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh và cốt truyện hoàn thiện. Lý trí lang bạt kỳ hồ, đắm chìm trầm luân, bị sóng biển sâu thẳm bao phủ.

Thân thể của cô bùng nổ sức mạnh nho nhỏ, quấn quýt với sức mạnh khổng lồ, giằng co bùng lên ảo ảnh hoa mắt thần mê.

Mùi trái cây trong hơi thở bị phóng đại đến cực hạn, dòng suối tràn ra trên mảnh đất khô cằn, lực lượng ấm áp nghiền giữa dòng suối, chìm vào mặt đất, đất đai khô khốc bị dằn thành bùn, phát ra tiếng nước òm ọp.

Sóng biển đột nhiên ập đến, hải tảo quấn quýt, cho dù là càng cua cứng nhất, cá mập hung ác nhất cũng không thể thoát khỏi sóng biển quấn quýt, cuối cùng biến thành nô lệ của biển nhỏ bé.

Bên tai chợt vang lên tiếng đồng hồ tí tách, đánh thức hai người đắm chìm trong biển rộng.

Gia Di mới phát hiện trán mình gác lên cằm anh Nhạc, làn da cảm nhận được râu lún phún trên cằm anh thô ráp ma sát da mình, mang lại cảm giác đau đớn rất nhỏ.

Ánh mắt mở ra đối diện với yết hầu của anh, nhẹ nhàng lăn lộn, dường như đang nuốt nước bọt, biểu hiện sự vất vả vì phải nhẫn nại của anh.

Ngón tay cô nhẹ nhàng giơ lên, muốn đè lên nó, Phương Trấn Nhạc dường như phát hiện động tác nhỏ của cô trước thời gian, lập tức nắm cổ tay của cô.

Quá nhanh, quá nhanh.

Cửa sổ giấy của người trưởng thành thì ra mỏng manh đến thế, tựa như thân ở Trùng Khánh, cách cửa sổ giấy đối mặt với một mảnh không gian, vốn tưởng rằng ở tầng một, nhưng xé rách tờ giấy thì lại thấy vực sâu vạn trường, ngã xuống sẽ rơi vào biển rộng mù mịt, chỉ có thể tùy ý chìm nổi, cho dù mọc cánh cũng không thể bay về chỗ cũ.

Bình Luận (0)
Comment