Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1263 - Chương 1263 - Tung Lưới 1

Chương 1263 - Tung lưới 1
Chương 1263 - Tung lưới 1

Chương 1263: Tung lưới 1

Một giờ sau, Dịch Gia Di nhận phỏng vấn của Nhật Nguyệt Báo và một tòa soạn báo tầm trung khác.

Trong cuộc phỏng vấn, cô chủ động “thừa nhận” trước đây tổ trọng án đã đi nhầm đường, kế tiếp họ sẽ sửa soạn lại toàn bộ manh mối và bằng chứng để mau chóng xác định nghi phạm, bắt giữ hung thủ chân chính.

Có thể đoán được, ngày mai Diêu Thanh Điền sẽ đọc được bài báo này, lại lần nữa tiếp nhận thông tin sai lầm.

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn do bộ phận quan hệ công chúng thu xếp, Gia Di lập tức trở về văn phòng tổ B.

Cảnh ti Lưu, người vừa được cảnh ti Hoàng phái đến đây để cổ vũ sĩ khí của đoàn đội, vừa mua trà chiều mời mọi người dùng, đồng thời tỏ vẻ mời xong bữa ăn này anh ta sẽ rời đi, dù sao các thám tử tổ B có vẻ như không cần anh ta ở đây ―― mọi người có đủ sĩ khí, cũng không thiếu trưởng quan mời họ ăn trà chiều.

Gia Di cười giữ anh ta lại, tâng bốc mấy câu rồi đến thời khắc cuối cùng:

“Sir Lưu, tôi cần sự trợ giúp của thám tử chuyên nghiệp nhất bộ phận tình báo hình sự, theo dõi Diêu Thanh Điền 24 giờ một cách hết sức bí ẩn, đồng thời sử dụng camera ghi lại toàn bộ nội dung theo dõi, cắm cọc, giám thị được để sau này tôi có thể xem lại và nghiên cứu.”

Diêu Thanh Điền đã lấy mất ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của Joe, chứng minh ông ta sẽ tiếp tục gây án.

Chỉ sợ ông ta không hành động. Nếu như ông ta hành động, lần này cảnh sát nhất định sẽ bắt quả tang tại trận!

Bộ phận tình báo hình sự là chuyên gia tình báo sắc bén nhất của sở cảnh sát Hương Giang, họ là thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ và mũi sói của đội cảnh sát, chỉ cần họ ra mặt thì không có tin tức nào mà họ không điều tra được.

Hơn nữa họ còn có thể ẩn mình vào đám đông bất cứ lúc nào, hành tung bí ẩn như ninja, sẽ không bị người khác phát hiện.

Họ còn được gọi là ‘paparazzi của đội cảnh sát’, là sự tồn tại đỉnh cao nhất trong nghề paparazzi!

Thời khắc được nhờ vả, cảnh ti Lưu rốt cuộc cảm thấy mình vẫn là người có ích, thế là anh ta mang theo cảm giác tràn đầy sứ mệnh chạy đi hoàn thành nhiệm vụ mà Dịch Gia Di nhờ cậy.

Nửa tiếng sau, cảnh ti Lưu gọi điện thoại tới, người đã thu xếp xong, sẽ lập tức đến văn phòng tổ B. Anh ta đã nói chuyện với bộ phận tình báo hình sự, thám tử của bộ phận tình báo hình sự này sẽ mặc cho Dịch Gia Di chỉ huy trong lúc diễn ra vụ án này, hơn nữa họ còn huy động thám tử chuyên nghiệp nhất trong lĩnh vực này.

“Cảm ơn Sir Lưu!” Gia Di nói cảm ơn trong điện thoại rất to.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Diêu Thanh Điền đi thẳng đến nhà Lý Bảo Vân.

Lúc này cô học sinh hay trễ giờ của ông ta đã ngồi trong phòng chờ ông ta. Hôm nay cô bé biểu hiện thái độ ngoan ngoãn thật sự hiếm thấy.

Bởi vì đến trễ nên Diêu Thanh Điền đưa một cây chổi lông gà cho Lý Bảo Vân:

“Lúc em trễ giờ thầy phạt em, bây giờ thầy đến trễ, em cũng phải trừng phạt thầy. Đây là quy tắc, quy tắc đã vậy nên bất cứ ai cũng không được làm hỏng, em không được, thầy cũng không được.”

“…” Lý Bảo Vân há hốc miệng, cô bé nhận lấy chổi lông gà, hơi khó tin ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chẳng được ưa nhìn cho lắm cho Diêu Thanh Điền.

Thật sự có thể đánh sao?

Chổi lông gà trong nhà Lý Bảo Vân làm bằng gỗ, dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng đánh ra máu, trừ phi thầy Diêu Thanh Điền cho phép cô bé đánh tám trăm mười cái, nhưng điều này là không thực tế.

Thế nên khi cô bé cầm chổi lông gà đứng trước mặt Diêu Thanh Điền, biểu hiện thái độ lưỡng lự và khẩn trương, trên thực tế lại đang âm thầm cạy lớp sơn trên chổi lông gà.

Móng tay cạy thật mạnh bóc lớp sơn đã hơi rạn nứt hoàn toàn bung ra, để lộ phần gỗ thô ráp bên trong và mặt vỡ sắc bén đằng sau lớp sơn loang lổ.

Sau đó cô bé mới ngẩng đầu nhìn Diêu Thanh Điền, do dự kêu: “Thầy Diêu…”

Diêu Thanh Điền đã nghiêm mặt, bày ra thái độ đại công vô tư, chìa tay trái ra trước mặt cô bé.

Cho dù lúc này ông ta ngồi, cô bé đứng, nhưng trông khí thế thì cứ như thể cô bé mới là người phải chịu phạt, nhưng ông ta vẫn bày ra vẻ mặt sẵn sàng chấp nhận bị đánh bằng roi.

Trái tim Lý Bảo Vân hơi run rẩy. Mặc dù cơ hội này như từ trên trời rơi xuống nhưng cô bé vẫn sợ hãi tâm tư của mình sẽ bại lộ.

Bình Luận (0)
Comment