Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1280 - Chương 1280 - Sân Khấu 4

Chương 1280 - Sân khấu 4
Chương 1280 - Sân khấu 4

Chương 1280: Sân khấu 4

Nhưng lúc này anh ta không rảnh chú ý tới những thứ khác, giơ súng lên cao, chĩa thẳng nòng súng còn bốc khói về phía Diêu Thanh Điền đứng trên tầng hai cúi đầu nhìn xuống. Khi tiếng súng đổi lấy một khoảng thời gian yên tĩnh, Tam Phúc hét lên:

“Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích! Nếu không tôi sẽ nổ súng!”

Dịch Gia Di đang cùng chú Cửu chạy sang bên này nghe thấy tiếng súng, thấy Tam Phúc giơ súng lên cao, cô vội kéo chú Cửu.

Nhìn theo hướng nòng súng của Tam Phúc, Gia Di lập tức phán đoán vị trí của Diêu Thanh Điền. Cô đưa mắt nhìn quanh, sau đó giơ một tay chỉ một chỗ khác cùng hướng với Tam Phúc.

Chú Cửu ngầm hiểu ý của Gia Di, đi theo cô thay đổi phương hướng, chạy đến một vị trí khác phù hợp để bắn súng hơn.

Bên trong cao ốc Trùng Khánh khắp nơi là tiểu thương, cửa hàng nhỏ và sạp bán hàng, rất nhiều người bán hàng đều đặt một cái khung giường trong sạp hàng của mình, trưng bày hàng hóa của mình lên đó, mặc dù có thể triển lãm hàng hóa tốt hơn nhưng lại lấn chiếm diện tích lối đi.

Nhiếp Uy Ngôn dẫn theo đoàn đội của Nhật báo Cam Xanh nhanh chóng đi theo sau lưng Dịch Gia Di, rõ ràng đối phương không cao bằng mình nhưng động tác rất nhanh nhẹn, tốc độ chạy cực nhanh, mặc cho anh ta đuổi theo cỡ nào cũng vẫn càng ngày càng xa.

Trần nhà cao ốc rất thấp, anh ta chỉ cần giơ tay lên sẽ chạm vào khung đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu, lúc lau mồ hôi đụng vào tay, cảm thấy đau nhói mà không rảnh xem vết thương.

Rẽ qua mấy con đường đằng trước, cuối cùng anh ta cũng thấy bóng lưng Dịch Gia Di, lại là chen chúc trong mấy chục người dân xem náo nhiệt đứa trong hành lang hẹp dài ―― trong số những người này có rất nhiều đồng nghiệp gương mặt quen thuộc, đứng trên địa vị cao, đạp lên ghế hoặc bàn, giơ cao máy ảnh và máy quay chĩa về phía nơi nào đó trên tầng hai.

Rất nhiều tiểu thương chạy ra từ quầy hàng, áo sơ mi chỉ mới luồn vào một bên ống tay áo, tay còn cầm móc treo đồ, dáng vẻ như đang bận tối mày tối mặt, ngẩng đầu lên xem náo nhiệt với mọi người, đầy mặt kinh sợ khó tin, nhưng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Nữ cảnh sát đứng trong đám đông, nấp sau lưng một phóng viên vóc dáng cao cũng ngẩng đầu nhìn về một phía với mọi người.

Nhiếp Uy Ngôn lấy ra tinh thần cướp tin tức không sợ sống chết, không cần mặt mũi, ra sức chen vào đám người, nghe thấy mấy tiếng mắng chửi “Ui cha thằng nào chen thế?”, “Muốn chết hả, đạp gãy chân tao rồi!” cũng không quan tâm, chọn một góc đẹp rồi đạp chân lên bàn thấp đựng hàng hóa không biết của quán nào, giơ máy ảnh đeo trước ngực, ngửa người ra sau ngẩng đầu nhìn lên cao, nghĩ rằng bất kể mình thấy cái gì cũng cứ chụp hai bức ảnh trước đã.

Nhưng ngay sau đó, anh ta cầm máy ảnh cứng đơ tại chỗ. Mặc dù là phóng viên chuyên nghiệp nhất ở đây cũng sẽ quên mất công việc của mình vào khoảnh khắc này.

Sau lan can thấp trên tầng hai, một người phụ nữ cao gầy tóc xoăn đang kiềm chế một đứa bé làm con tin, chỉ dùng một cánh tay kẹp bé trai trước ngực chặn trước vị trí yếu hại là trái tim, cổ và mặt của mình, tay kia cầm một con dao nhỏ mảnh dài sắc bén kề sát vào cổ bé trai.

Tranh thủ lúc cảnh sát bên dưới kêu gọi phân tâm, người phụ nữ cao gầy lập tức lau son môi, nhanh chóng kéo mái tóc xoăn dài vứt xuống mặt đất, vò đầu một cái, mái tóc ngắn dán sát vào da đầu tức khắc trở nên bồng bềnh.

Người phụ nữ cao gầy thoáng chốc biến thành người đàn ông trung niên gầy gò, đó là Diêu Thanh Điền – hàng xóm cũ của Nhiếp Uy Ngôn. Đối phương chỉ dùng mấy động tác đã khiến Nhiếp Uy Ngôn cảm nhận được đối phương coi trọng ngoại hình cỡ nào.

Rất hiển nhiên, Diêu Thanh Điền không hy vọng dưới ống kính máy quay mình vẫn mãi là một người phụ nữ cao gầy tóc xoăn, ông ta muốn diện mạo của mình được chụp ảnh, được ghi hình.

“Cảnh sát Đàm, người kia hợp mưu với vợ mưu hại mẹ ruột, tôi giết cậu ta là thay trời hành đạo, nếu cảnh sát không bắt được cậu ta thì đừng ngăn cản tôi.” Dao găm trong tay Diêu Thanh Điền lại lần nữa kề sát cổ của bé trai trong lòng ông ta. Ông ta nhìn xuống bên dưới kêu to, lại không có cảnh sát dám nổ súng bắn ông ta.

Các thám tử tổ B lăn lộn với bác sĩ pháp y lâu ngày đều biết, mũi dao dính đầy máu tươi của Diêu Thanh Điền vừa lúc chĩa vào động mạnh cổ của bé trai.

Bình Luận (0)
Comment