Chương 1307: Ngày lễ Giáng sinh 1
“Mấy đứa chờ cái gì mà chờ? Không có phần cho mấy đứa đâu!” Lưu Gia Minh quay sang nghiêm túc nói chuyện với hai chú chó.
“Gâu!” Eleven bình thường sẽ không sủa, cũng không biết có phải hiểu được lời khiêu khích của Lưu Gia Minh hay không mà lại đáp lời cậu ta.
“Wow, mày nhìn nè, nướng da giòn thơm phức, chắc chắn có phết thêm mật ong nữa, không thì sao màu sắc lại đỏ au tươi đẹp cỡ này? Nhiều đường lắm, chó có ăn được không?” Lưu Gia Minh chỉ vào lớp da nướng giòn bóng loáng của lợn sữa, sau đó khom lưng trò chuyện với Eleven.
Tiểu Hoàng chớp đôi mắt to long lanh, lúc thì nhìn Eleven lúc lại nhìn Lưu Gia Minh, cứ như đang thắc mắc hai đứa này đang sủa cái gì.
Có lẽ nó không kiên nhẫn trước sự dong dài của Lưu Gia Minh nên dứt khoát đi vòng sang bên cạnh Gia Tuấn, dùng chiếc mũi ướt át dụi vào tay Gia Tuấn, đổi lấy Gia Tuấn hung hăng xoa bóp một phen rồi mới thỏa mãn hừ một tiếng.
Khi mọi người bắt đầu ăn lợn sữa nướng, Bò Tót làm nhân viên hỗ trợ của Dịch Ký cũng chạy đến.
Yên sau motor của anh ta chở đại tiểu thư Chung Truyện Khiết. Trong tiếng ồn ào của mọi người, hai người tay nắm tay đi vào biệt thự lớn của anh Nhạc.
Chung Truyện Khiết ôm một bó hoa tươi. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng đây là Bò Tót tặng cho cô ấy, đến khi cô ấy tặng bó hoa tươi cho chú Cửu mới vỡ lẽ thì ra là để chúc mừng chú Cửu quang vinh về hưu.
“Tối nay tôi mới là nhân vật chính à.” Chú Cửu ôm bó hoa, bừng tỉnh.
“Tất nhiên rồi!” Mọi người đều reo lên.
Chú Cửu lập tức đắc chí, sau đó nghênh đón một đợt mời rượu.
Chờ đến khi chú Cửu uống năm sáu ly rượu vang vào bụng mới rốt cuộc ý thức được làm nhân vật chính cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhân vật chính tương đương với con ma men!
“Các cậu đừng hòng chuốc rượu tôi nữa nhé! Tôi không có ngốc đâu, tôi còn phải chừa bụng để ăn lợn sữa nướng nữa!” Chú Cửu xoay người chạy vào biệt thự, chui vào nhà vệ sinh không ra ngoài.
Hành động này rước lấy một trận cười vang của mọi người. Rốt cuộc Lưu Gia Minh cảm thấy lợn sữa đã chín rồi, bèn gọi Bò Tót và Gary cùng nhau khiêng lợn sữa nướng lên một chiếc đĩa sắt dài, sau đó bưng lên bàn.
“Chú Cửu! Ăn cơm thôi!” Gia Như đứng trước cửa biệt thự nhìn vào bên trong hô to.
Mọi người vây quanh bàn dài, hoặc đứng hoặc ngồi, đều cầm ly rượu.
Khi thấy chú Cửu trốn rượu rời khỏi biệt thự, mọi người mới đồng loạt nâng ly chúc mừng sau tiếng hô “1, 2, 3” của Gia Di.
“Chú Cửu! Cảm ơn sự chăm sóc của chú! Chúc mừng chú về hưu!”
“Chú Cửu, từ giờ trở đi có thể vui vẻ chơi đùa, không cần đi làm nữa rồi!”
“Chú Cửu sống lâu trăm tuổi! Vạn sự như ý!” Bảo Thụ bỗng thốt lên một câu.
“Ha ha ha… Em chúc thọ chú đấy à?” Gia Như không nhịn được quay sang hỏi cậu bé.
Mặt Bảo Thụ đỏ bừng, chung quanh lại lần nữa cười vang.
Rượu ngon ngày đẹp, khi trăng lên giữa trời, tất cả mọi người đã say ngà ngà.
Nỗi buồn ly biệt cũng dần dần phai nhạt, chỉ còn sự lười biếng sung sướng khi gió biển thổi tới.
Trong gió cuốn theo hơi ẩm ban đêm, còn có mùi rượu thơm và mùi nướng giòn của thức ăn.
Mọi người ngồi rải rác trong sân ngắm trời ngắm biển, các thám tử tổ B ngồi vây quanh bàn dài, cùng nhau trò chuyện về sự vinh quang quá khứ, những câu chuyện và những người mà họ từng cùng nhau trải qua, gặp qua.
Gia Di nằm trên bàn, hai cánh tay duỗi thẳng, ngón tay xoắn xuýt một chỗ, ngón trỏ tay trái gãi ngón giữa tay phải, ngón áp út tay phải lại gãi ngón áp út tay trái…
Ánh trăng rất đẹp, ánh sáng bạc vẩy lên người mờ mờ ảo ảo, chiếu lên bóng người trông cũng rất đẹp.
Bởi vì trời nóng nên bộ đồ ông già Noel của Phương Trấn Nhạc đã bị kéo khóa xuống bụng, vắt vẻo trên người xiêu xiêu vẹo vẹo, áo sơ mi trắng bên trong bị đè nhăn nhúm, cài áo bị cởi đến chiếc cúc thứ tư, cổ áo sơ mi nới rộng để lộ xương quai xanh và một phần ngực.
Mái tóc ngắn mới cắt lại bị anh vô thức xoa cho rối bù trong lúc trò chuyện, bởi vì quá ngắn nên những sợi tóc vẫn chĩa thẳng lên trời, không còn dương cương như ban ngày, ngược lại có phần lười nhác đáng yêu.
Thi thoảng Gia Di lại liếc nhìn Phương Trấn Nhạc ngồi bên cạnh mình tay cầm bình rượu, vừa trò chuyện với mọi người vừa thỉnh thoảng ngẩng cổ lên uống một ngụm rượu.
Bắt giữ được tầm mắt như có như không của cô, người đàn ông không nhịn được, tranh thủ lúc mọi người đều tập trung lắng nghe Tam Phúc đang nói chuyện gì đó, anh cúi xuống nhỏ giọng hỏi cô: “Sao vậy?”