Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1308 - Chương 1308 - Ngày Lễ Giáng Sinh 2

Chương 1308 - Ngày lễ Giáng sinh 2
Chương 1308 - Ngày lễ Giáng sinh 2

Chương 1308: Ngày lễ Giáng sinh 2

Gia Di còn chưa kịp lên tiếng thì mặt đã hơi đỏ bừng. Cô nhìn chằm chằm ngón tay của mình một lát, hơi thở mang theo mùi rượu, có phần ngang ngược lẩm bẩm:

“Em muốn uống Ovaltine.”

“Phụt!” Phương Trấn Nhạc bỗng ngồi thẳng lưng, vừa uống một ngụm rượu bị phun ra một nửa, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng, vội vàng quay mặt đi, dùng tay che miệng ho sặc sụa, cực kỳ chật vật.

“Oái!”

“Có chuyện gì vậy?”

Lưu Gia Minh và Tam Phúc bị phun rượu trúng người lập tức hoảng hốt, vội vàng quan tâm Phương Trấn Nhạc:

“Anh có sao không?”

“Sao vậy anh Nhạc?”

“Uống rượu mà cũng bị sặc được…”

Họ càng hỏi, mặt Phương Trấn Nhạc càng đỏ như gấc. Anh vừa xua tay ra hiệu mình không sao vừa rút khăn giấy ra lau mặt, sau đó dùng khăn giấy che nửa gương mặt của mình, che khuất sắc mặt quả thực sắp nhỏ ra máu.

Gia Di nhịn cười, dời mắt nhìn về phía vịnh Victoria ở nơi xa, nơi đó những chiếc tàu từ lớn tới nhỏ vẫn đang chạy trên mặt biển. Cho dù đêm Giáng sinh đã khuya, vẫn có rất nhiều người chơi đùa trên du thuyền, tô điểm cho mặt biển lấp lánh như bầu trời đầy sao.

Khi cô cười nheo mắt, con ngươi phủ kín hơi nước nhìn những con tàu trên biển, ánh đèn trên tàu vụt sáng lấp lánh như thấu hiểu tâm trạng lúc này của cô nên đang đáp lại cô.

Nhảy nhót, sáng tỏ, ấm áp… rất nhiều cảm xúc kỳ diệu ùa lên trong lòng, đồng thời hỗn loạn một chút ngứa ngáy khiến người ta đắm chìm trong trạng thái say ngà ngà này, như bay trên mây.

Gia Di đang nghiêng đầu cười trộm thì bỗng bàn tay đặt trên đùi dưới bàn bị cầm lấy.

Trong bóng đêm thấp thoáng, Phương Trấn Nhạc đã thu hồi dáng vẻ chật vật, một tay chống trên bàn, cầm chai rượu nhẹ nhàng lắc lư, tay còn lại giấu dưới bàn. Anh nhìn về phía chú Cửu đang nói chuyện trước mặt mình, ánh mắt như đang nhìn chú Cửu, lại có vẻ như mơ hồ không rõ.

Gương mặt lạnh nhạt hơi say kia không có biểu cảm đặc biệt gì, chỉ có khóe mắt đuôi lông mày đều nhuộm mùi rượu, con ngươi mê ly, vành mắt ướt át đỏ hoe.

Mà những ngón tay anh đặt dưới bàn đang móc bàn tay đặt trên đùi của Dịch Gia Di, nhẹ nhàng thử chạm vào, lại dùng ngón tay móc lấy ngón của cô, kéo về phía mình.

Gia Di cũng chống cằm nhìn chú Cửu, chỉ có điều mặt mày giãn ra, cho dù biểu cảm bình thường cỡ nào, tư thế lười nhác cỡ nào cũng không thể che giấu ý cười và xuân sắc trong đôi mắt.

May mà bóng đêm đen nhánh như đeo một tấm mạng che mặt cho cô, khiến gò má và đôi môi của cô thoạt nhìn không quá đỏ rực, không ướt át nóng ran quá mức.

“Hy vọng trước tết đừng xảy ra hung án nào nữa.” Sau khi chú Cửu nhớ lại hung án từng xảy ra trong ngày lễ Giáng sinh năm nào đó, Tam Phúc kìm lòng không đậu thở dài.

“Đúng đấy, hy vọng mỗi ngày bình an, thế giới hòa bình.” Gia Di nhẹ giọng cảm thán, ngữ điệu như lụa mỏng lướt qua tai mỗi người. Tay trái của cô gác lên bàn, vuốt ve ly rượu như có như không, tâm tư lại tập trung vào dưới bàn.

“Sắp qua một năm nữa, không biết năm nay chị Thập Nhất có được lên sân khấu nhận thưởng của đại hội hằng năm không nhỉ?” Lưu Gia Minh thay đổi đề tài câu chuyện về phía Gia Di.

“Chắc sẽ được, thành tích năm nay cũng không thua kém năm ngoái, chắc hẳn tổ B chúng ta cũng sẽ lại nhận được giải thưởng đoàn đội.” Tay phải Phương Trấn Nhạc chống lên bàn, tay cầm ly rượu lắc lư, thỉnh thoảng lại đưa đến bên môi uống một ngụm cho mát cổ họng.

Giọng anh trầm thấp như tấm ván gỗ bị gạch đá cọ xát, trong thô ráp có mềm mại của gỗ.

Mặc dù ánh mắt nhìn về phía ly rượu, nhưng khóe mắt vẫn chú ý mỗi một động tác nhỏ của Gia Di.

“Lại được một năm được mùa.” Tam Phúc nở nụ cười hạnh phúc.

“Đừng chỉ được mỗi mùa thế, tìm một cô vợ luôn đi.” Chú Cửu không nhịn được nói tiếp.

“Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà bận quá!” Tam Phúc nhún vai xòe tay.

“Bận gì mà bận! Từ khi chị Thập Nhất gia nhập vào nhóm, đã bao lâu rồi cậu không tăng ca hai ba ngày liên tục? Gần như không cần phải ở lại sở cảnh sát thâu đêm suốt sáng đúng không? Tranh thủ khoảng thời gian này đi chàng trai trẻ! Nếu còn tiếp tục kéo dài, cậu sẽ hết hạn sử dụng đấy!” Chú Cửu bĩu môi.

“Ha ha ha, nói không chừng bây giờ đã hết hạn sử dụng rồi ấy chứ ~” Lưu Gia Minh vẫn không nhịn được cà khịa.

“Xí! Nhìn xem đây là cái gì?” Tam Phúc giơ nắm đấm tay phải: “Nắm đấm to bằng bao cát, có muốn thử một lần không?”

“Ha ha ha…”

Bình Luận (0)
Comment