Chương 1309: Ngày lễ Giáng sinh 3
Gia Di cũng cười theo, đôi mắt cong lên, sau đó cô không nhịn được khép mi mắt trông như buồn ngủ. Năm ngón tay phải đặt dưới bàn của cô cũng hành động, chẳng những không bị ngón tay của anh Nhạc kéo đi mà ngược lại còn cầm hai ngón tay của anh nhẹ nhàng giữ chặt, ngón cái như có như không vuốt ve ngón tay của anh.
Tim đập rất nhanh, bàn tay và thân thể đều nóng bỏng, nhưng phối hợp với men say, tất cả sự ồn ào và bối rối, sung sướng và tê dại, tất cả đều vừa đúng.
Đám đàn ông độc thân còn đang đùa giỡn trêu chọc nhau, lại không biết dưới gầm bàn, chàng trai độc thân số một nào đó đã âm thầm phản bội tổ chức, dần dần thoát khỏi hàng ngũ FA.
…
…
Sáng hôm sau, các tờ báo của Hương Giang lại lần nữa đăng diễn biến kế tiếp của câu chuyện [Tổ trưởng Dịch sẽ rơi vào nhà ai]――
[Trái tim cô gái hướng về chính nghĩa, không hề dao động trước sự cám dỗ của mấy triệu đô la Hồng Kông!]
Chính nghĩa vẫn còn đó, không bị vấy bẩn bởi mùi tiền của tư bản.
Xem báo chí đưa tin về Dịch Gia Di như phim truyền hình dài tập, các thám tử tổ B không nhịn được cảm thán nhân khí của chị Thập Nhất đúng là cao chót vót, thật là hâm mộ.
Mọi người mang báo chí vào văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên, chợt cảm thấy buồn bã. Bàn làm việc của chú Cửu đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi người lần lượt vào văn phòng, bỗng nhiên không nghe thấy tiếng điểm danh kêu đến lượt ai vái lạy Quan Công.
Hóa ra khi thói quen hằng ngày bất chợt bị phá vỡ lại khiến mình hụt hẫng đến thế.
Gia Di chủ động thắp nhang lạy Quan Nhị Gia, sau đó mím môi cười, bắt chước dáng vẻ hằng ngày của chú Cửu, nhìn về phía đám Lưu Gia Minh hô lên:
“Lại đây, quy tắc cũ vẫn tiếp tục, mọi người tự giác một chút.”
Đám hậu sinh rốt cuộc tìm về nụ cười, tiếp tục kéo dài thói quen ngày xưa theo tiếng kêu của Gia Di.
…
Ngày lễ Giáng sinh vốn nên là ngày hội vui vẻ, nhưng đến hôm sau lại có thêm rất nhiều vụ án chết người.
Cụ già neo đơn say rượu rồi ngủ ven đường, bị sặc nôn mà chết.
Người đẹp tham gia party say rượu, sau đó bị lừa đến khách sạn bị hãm hiếp.
Đêm qua chẳng biết đi đâu, bị người nhà báo án mất tích…
Ngày lễ Giáng sinh, sở cảnh sát còn bận rộn hơn mọi khi. Bất kể đêm qua đám cảnh sát từng say xỉn cỡ nào, bay lắc cỡ nào thì hôm nay đều phải chuẩn bị tinh thần, nghiêm túc xử lý công vụ.
Ngay cả tổ B cũng không thể ngoại lệ. Khi nhân viên vệ sinh dọn dẹp đống nôn và rác ven đường thì phát hiện một chiếc túi nilon đen bị vùi lấp dưới đống rác.
Trong lúc sắp xếp lại rác thải, một miếng da lộ ra từ trong túi nilon, ban đầu nó cũng không hẳn thu hút được sự chú ý của dì lao công ―― dù sao thì bình thường cũng có rất nhiều loại rác như thịt heo ôi thiu các thứ… Nhưng miếng da này thì khác, nó có hình xăm hoa hồng bên trên.
…
Sáng sớm, Dịch Gia Di vừa đến sở cảnh sát thì lập tức nhận được thông báo của anh Nhạc:
Người mới đã chuẩn bị sẵn sàng để ra mắt, lát nữa cô phải đi đón người mới về.
Thế là Gia Di dẫn theo người có tư lịch lâu nhất là anh Tam Phúc cùng đến chỗ cảnh sát tuần tra để bàn giao, đón người mới về văn phòng tổ B.
Đó là một hậu bối trẻ rất cao lớn. Nói là hậu bối nhưng thực chất đã 26 tuổi, còn lớn hơn Gia Di 5 tuổi. Nhưng người này để đầu đinh phẳng phiu, đứng ở đó thẳng tắp như ván gỗ, dáng người cứng rắn, vẻ mặt cũng nghiêm túc chuyên chú quá mức, cực kỳ giống một cậu học sinh chất phác, tự dưng lại trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.
Sau khi thu xếp cho Kiều Trị làm việc ở bàn làm việc ban đầu của chú Cửu, Gia Di cười đặt một ly trà sữa nóng lên bàn anh ta, nói chuyện như một người chị gái: “Đồ ăn và thức uống đặt trên bàn chung của văn phòng chúng ta có thể dùng thoải mái, đều là anh Nhạc mời mọi người.”
“Mỗi ngày sir Phương đều mời chúng ta ăn ạ?” Kiều Trị đặt thùng đồ vật của mình lên bàn, nhìn về phía bàn chung theo lời Gia Di.
“Đúng vậy.” Gia Di gật đầu.
“Chỉ có mình sir Phương mời thôi ạ?” Anh ta hỏi tiếp.
“Đa số thời điểm là vậy.” Gia Di quay đầu nhìn về phía bàn chung, không ngờ Kiều Trị lại truy hỏi tới cùng về chuyện nhỏ nhặt này.
“Tựa như thời cổ đại Tín Lăng quân tuyển nhận danh sĩ trong thiên hạ, tự bỏ tiền túi ra mời những người đó ăn uống ngủ nghỉ để làm phụ tá cho mình, phải không?” Kiều Trị tiếp tục truy vấn.
“…” Gia Di đút hai tay vào túi quần, nhìn thẳng vào mắt Kiều Trị, suy nghĩ một lát mới đáp: “Cứ cho là thế đi.”