Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1310 - Chương 1310 - Hoảng Loạn Vứt Xác Ngày Lễ Giáng Sinh 1

Chương 1310 - Hoảng loạn vứt xác ngày lễ Giáng sinh 1
Chương 1310 - Hoảng loạn vứt xác ngày lễ Giáng sinh 1

Chương 1310: Hoảng loạn vứt xác ngày lễ Giáng sinh 1

“Đã rõ, madam.” Kiều Trị lộ vẻ đã hiểu, cực kỳ nghiêm túc hơi khom lưng gật đầu với Dịch Gia Di.

Lưu Gia Minh ngồi gần đó ăn bữa sáng không nhịn được ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Kiều Trị dần dần tan rã.

Cậu ta bỗng nhớ đến hung thủ trong rất nhiều vụ án mà mình từng xử lý trước kia, lại nghĩ về cuộc trò chuyện giữa chị Thập Nhất và chuyên gia Tannen, những cụm từ phân tích về sở thích quái dị của hung thủ hiện lên trong đầu, dần dần trùng hợp với Kiều Trị trước mắt mình.

Sự cố chấp truy hỏi tới cùng và khí chất quái dị này, thật sự… không giống thám tử, mà giống kẻ biến thái cuồng giết người hơn thì có!

Lưu Gia Minh sờ mũi, thầm nghĩ nếu người này còn mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế nữa thì…

Cậu ta còn chưa suy nghĩ xong thì Kiều Trị đã bắt đầu lấy bút và sổ tay trong thùng đựng đồ của mình. Sáu cây bút được đặt vào ống đựng bút, đẩy vào góc trái của bàn làm việc. Sáu cuốn sổ tay được đặt ngăn ngắn bên góc phải bàn làm việc. Máy tính xê dịch sang bên trái, lấy thước đo trái đo phải, xác định nó nằm ngay chính giữa bàn làm việc mới hài lòng dừng tay. Sau đó lại kéo ghế dựa, kiểm tra kỹ càng rồi mới đặt nó đối diện với máy tính.

Kế tiếp, Kiều Trị lại đi đến bàn chung, người mới mà, phải làm việc vặt nhiều một chút. Anh ta đẩy điện thoại bàn sang góc gần cửa sổ nhất, lại sắp xếp trà sữa thành hai hàng mỗi hàng sáu ly, mấy món ăn như bánh tart trứng cũng sắp xếp theo thứ tự gọn gàng, tất cả mọi thứ đều được đặt chỉnh tề, anh ta lại quay đầu.

Thấy bàn ghế của mọi người đều không chỉnh tề, anh ta lại chủ động chạy sang giúp mọi người kê lại bàn ghế, ngay cả chiếc ghế massage đặt tận cùng bên trong cũng kề sát vách tường.

“…” Lưu Gia Minh lặng lẽ nhìn Kiều Trị rồi nhướn mày với Tam Phúc, bày ra vẻ mặt đáng sợ.

Tam Phúc nhún vai, nhỏ giọng nói: “Cậu làm việc gì cũng chểnh mảng, không có nghĩa là người khác cẩn thận một chút tức là lập dị.”

Lưu Gia Minh bĩu môi.

Mọi người vừa chuẩn bị ngồi vào bàn cùng nhau thảo luận những vụ án cũ, rèn luyện khả năng tư duy logic trong lúc không có việc làm như mọi khi. Nào ngờ suy nghĩ này vừa nảy sinh thì điện thoại của Phương Trấn Nhạc bỗng reo lên. Chỉ chốc lát sau, anh Nhạc rời khỏi văn phòng, vỗ tay gọi mọi người:

“Án mạng phân thây vứt xác, khu vực Thạch Lê Đầu dưới làng Trường Khanh.”

“Ủa? Bên kia không phải gần đến Quỳ Dũng à? Chẳng phải nó thuộc phía nam Tân Giới à? Sao cũng quy về Cửu Long chúng ta quản?” Gary đứng dậy, lông mày sắp cuốn cùng một chỗ.

Ai cũng không muốn ra ngoài làm việc vào ngày lễ Giáng sinh, huống chi là thám tử tổ trọng án.

“Gần chỗ Lệ Chi Giác, cũng không chênh lệch nhiều, bên trên vừa thấy là án mạng phân thây thì lập tức giao cho Cửu Long.” Phương Trấn Nhạc xua tay: “Chuẩn bị lên đường, đừng chậm hơn bộ phận giám định với bộ phận pháp y.”

“Yes, sir!” Mọi người đồng thanh đáp lời, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, nhìn về phía gương mặt mới trong văn phòng, gọi: “Kiều Trị?”

“Yes, sir!” Kiều Trị lập tức đứng nghiêm giơ tay chào, khiến mọi người giật mình.

“Không có gì, chúng ta cùng nhau làm việc, đều là anh chị em trong nhà, cậu cứ thả lỏng một chút là được. Đi theo madam Dịch, đừng để lạc đàn.” Phương Trấn Nhạc gật đầu rồi quay về văn phòng của mình để chuẩn bị.

Lưu Gia Minh mặc áo jacket da đỏm dáng mới mua, giũ áo da một cái rồi phàn nàn: “Sao bây giờ cứ gặp vụ nào phân thây thì đều bị tổ chúng ta gặp phải thế nhỉ?”

“Gì chứ! Phải nói là bây giờ cứ gặp vụ án nào là phân thây thì sir Hoàng sẽ trực tiếp giao cho tổ chúng ta mới đúng!” Tam Phúc liếc Lưu Gia Minh một cái, hơi hếch cằm lên.

“Hửm?” Lưu Gia Minh lấy một tấm danh thiếp trong túi áo jacket mà cô em bán hàng nhét vào lúc bán áo cho cậu ta, ngẫm lại ý đồ của cô em xinh đẹp khi nhét tấm danh thiếp cho mình, vừa cười vừa nhìn về phía Tam Phúc, thắc mắc câu nói của đối phương có nghĩa là gì.

“Cậu vẫn chưa hiểu hả? Hiện tại chúng ta là đoàn đội minh tinh của tổ trọng án, mọi người đều đồn rằng vụ án nào chúng ta cũng phá được, bậc thầy phá giải nghi nan tạp chứng nhé! Thế nên vụ nào mà người ta không xử được thì tất nhiên đều sẽ giao cho chúng ta.” Nói xong, Tam Phúc còn rất đắc ý, hoàn toàn không cảm thấy vất vả chút nào.

“Thì ra là thế. Nói cũng đúng, sở cảnh sát không có chúng ta sao được!” Lưu Gia Minh cười he he, hơi kiêu ngạo.

Bình Luận (0)
Comment