Chương 1311: Hoảng loạn vứt xác ngày lễ Giáng sinh 2
Mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, bảng tên đeo sẵn trước ngực hoặc cổ áo sơ mi, lần lượt đuổi theo Dịch Gia Di.
Vừa bước một chân ra cửa văn phòng, Tam Phúc bỗng nhớ ra Kiều Trị mới đến sáng nay, còn chưa lạy Quan Công đã ra ngoài, thế sao được. Nếu chú Cửu ở đây thì chắc chắn sẽ kêu to.
Thế nên anh ta quay lại nói với Kiều Trị:
“Người mới, lạy Quan Công trước đã rồi lên đường.”
Kiều Trị quay sang nhìn Tam Phúc rồi nhìn tượng Quan Công, mím môi nghiêm trang trả lời: “Sorry nhé, tôi không tin thứ này.”
“…” Tam Phúc.
Anh Tam Phúc – người vừa khuyên nhủ Lưu Gia Minh đừng cảm thấy người mới lập dị - giờ đây cũng không nhịn được âm thầm bĩu môi: đồ lập dị!
…
Rất nhiều truyền thông đều có người cung cấp thông tin trong nội bộ sở cảnh sát và phố phường ngõ ngách, sẽ nhận được tin báo cảnh sát trước tiên, lập tức dẹp toàn bộ công việc sang một bên, bưng máy ảnh chạy đến hiện trường giành tin tức.
Đối với chuyện không ảnh hưởng tới toàn cục này, sở cảnh sát sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, đồng thời khiến một số thời điểm phóng viên săn tin đến hiện trường còn sớm hơn cả CID.
May mà cảnh sát tuần tra khu vực gần đó đến sớm hơn nên đã giăng dây cảnh báo chung quanh hiện trường theo quy định, cấm cánh phóng viên đến gần chụp ảnh.
“Xin hỏi lần này là tổ nào nhận vụ án này?” Phóng viên Bob vừa xuống xe đã chạy gấp từ bãi đỗ xe đến hiện trường vừa ôm máy ảnh vừa hỏi.
“Không biết, lùi về sau một chút, đừng chen chúc.” Cảnh sát tuần tra đẩy mấy phóng viên ra đằng sau.
Một nữ phóng viên Asah đến từ báo giải trí bị đẩy lùi về sau một bước, ôm chặt máy ảnh chụp hai tấm rồi quay sang nói với Bob: “Hy vọng và tổ CID-B nhận, vậy thì tổ trưởng Dịch Gia Di sẽ có thể…”
Cô ta vừa nói được nửa câu thì bỗng ngơ ngẩn. Ngay sau đó, Asah giơ máy ảnh lên cao, chĩa về một hướng chụp liên tục. Chụp xong mấy bức ảnh, cô ta cất bước chạy về phía đó.
Lúc này Bob mới nhận thấy sự khác thường, cũng xoay người chạy về phía đó thì đã chậm một bước, không thể chạy đến trước mặt thần thám tổ trưởng Dịch Gia Di của CID-B, đành phải đi theo sau, nhón chân giơ cao máy ảnh thì mới chụp được khuôn mặt của nữ thần thám được vô số cái đầu vây quanh.
“Nhường một chút, cảm phiền đừng ảnh hưởng cảnh sát làm việc.” Lương Thư Nhạc lập tức tiến lên trước một bước, mở đường cho Dịch Gia Di.
Thấy có quá nhiều người, Lưu Gia Minh cũng chạy đến bên cạnh Lương Thư Nhạc, dọn ra một không gian cho chị Thập Nhất.
Dịch Gia Di không có thời gian chú ý tới đám phóng viên chung quanh. Cô sải bước đuổi theo Phương Trấn Nhạc đi đằng trước, đưa giấy chứng nhận cho cảnh sát tuần tra xem rồi nâng dây cảnh báo lên, bước vào hiện trường.
Các đồng nghiệp của bộ phận giám định đang thăm dò thu thập manh mối chung quanh như dấu chân các thứ. Bác sĩ pháp y và anh Nhạc đang cùng nhau đứng bên cạnh chờ đợi.
“Chỉ phát hiện một túi đựng xác thôi hả?” Gia Di đi đến bên cạnh hai người, thử hỏi.
“Đúng vậy. Đội cảnh khuyển đã đến, có phát hiện được túi đựng xác khác hay không thì chưa biết.” Phương Trấn Nhạc trả lời.
Lúc đến đây bởi vì quá sốt ruột nên gò má của Gia Di bị cành cây quẹt trúng, dính chút tro bụi sương sớm.
Kiều Trị đứng bên cạnh cô lập tức lấy khăn giấy đưa cho cô, sau đó chỉ vào gò má phải của mình, ý bảo Gia Di lau mặt.
“Cảm ơn.” Gia Di lau vết bẩn rồi đưa mắt nhìn về phía các đồng nghiệp bộ phận giám định đang bận rộn giám định dấu vết đằng trước.
Kiều Trị vững vàng đứng bên phải Dịch Gia Di, ưỡn thẳng lưng, trông như chàng kỵ sĩ bảo vệ công chúa.
Sau khi đám Lương Thư Nhạc chạy đến thì chỉ có thể đứng chung quanh hoặc sau lưng cô.
Phương Trấn Nhạc cũng thấp thoáng nhận thấy sự chú ý và khẩn trương của Kiều Trị đối với Dịch Gia Di. Anh hơi mím môi, buông mi suy nghĩ rồi mới tập trung tinh thần, tiếp tục quan sát chung quanh.
Địa điểm vứt xác là ở ven đường, cùng chỗ với một đống rác.
Đêm qua và sáng nay có lẽ đã có người phá hỏng hiện trường, muốn tìm được manh mối xác định hung thủ cũng không phải là điều dễ dàng.
Hơn nữa nửa đêm về sáng ngày Giáng sinh trời đổ mưa, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn sẽ xối mất dấu vết hung thủ vứt xác. Mưa là kẻ thù lớn nhất của bộ phận giám định, nhưng ở Hương Giang lại cứ thường xuyên có mưa.