Chương 1312: Hoảng loạn vứt xác ngày lễ Giáng sinh 3
Tam Phúc đã đi tìm dì lao công phát hiện túi xác để làm ghi chép. Gia Di quay đầu nhìn người đứng chung quanh mình, gọi Gary và Lưu Gia Minh đi hỏi thăm những người chung quanh, ban đêm có người tuần tra hay canh gác ở khu vực này hay không, có ai sống ở gần đây không, đêm qua hoặc sáng nay có thấy kẻ kỳ quặc nào không.
“Anh Nhạc, Kiều Trị, hai người các anh quan sát thật kỹ xem các đồng nghiệp của bộ phận giám định đã thăm dò đến chỗ nào, giám định cái gì, thu thập được vật chứng nào, sau đó ghi chép vào sổ tay, học tập cách giám định hiện trường của các đồng nghiệp bộ phận giám định, điều đó sẽ giúp ích cho các anh trong việc thâm nhập vào vụ án, kéo tơ bóc kén tìm được manh mối.” Sau khi phái Gary và Lưu Gia Minh đi làm nhiệm vụ, Gia Di lại hướng dẫn cho hai thám tử Lương Thư Nhạc và Kiều Trị cách học tập và trưởng thành.
“Yes, Madam!” Hai người gần như đồng thanh trả lời.
Bác sĩ pháp y Hứa Quân Hào đứng bên kia nhìn Dịch Gia Di và hai thám tử đứng sau lưng cô, kìm lòng không đậu nói với Phương Trấn Nhạc: “Bây giờ Thập Nhất sắc bén thật, dạy dỗ học trò cũng rất thành thạo có ý tưởng, rất có phong thái của anh năm xưa đấy nhỉ.”
“Trò giỏi hơn thầy mà.” Phương Trấn Nhạc hơi kiêu ngạo nhướn mày, Thập Nhất vẫn luôn rất tuyệt, chưa bao giờ khiến người ta thất vọng.
…
Tạm thời còn chưa thể đến gần mảnh xác, Gia Di bèn đi dạo chung quanh.
Khu vực dân cư gần đây nhất cũng cách mấy trăm mét, khu vực này rất hoang vắng, chắc hẳn đêm qua đã có rất nhiều người trẻ tuổi đến đây hẹn hò. Đêm khuya thanh vắng, thích hợp để ôm ấp hôn môi nâng lên cao.
Nếu như hung thủ chạy đến đây vứt xác thì rất có khả năng bị người chơi dã ngoại bắt gặp ―― nếu như có người chơi dã ngoại ở đây.
Nghĩ đến đây, Gia Di bắt đầu tuần tra những lùm cây chung quanh khu vực vứt xác, tìm được mấy thứ linh tinh thư cúc áo bị rơi, sợi chỉ, giấy vệ sinh, bao cao su vân vân…
Tiếc rằng không có thu hoạch rõ ràng.
Chung quanh cũng không có thứ khả nghi như vết máu, chắc hẳn hung thủ đã giết người chặt xác ở nơi khác rồi chạy đến khu vực vắng bóng người này để vứt xác.
Khi đội cảnh khuyển đến, quá trình thăm dò sơ bộ của bộ phận giám định cũng kết thúc.
Bác sĩ pháp y sir Hứa đến gần mảnh xác để tiến hành khám nghiệm sơ bộ. Còn Trần Quang Diệu thì đi về phía Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đã quay về chỗ cũ:
“Khu vực gần đây có rất nhiều dấu chân, trong đó có một dấu chân size nhỏ được nhận định là dấu chân khả nghi. Mặc dù hôm qua trời đổ mưa rất có khả năng sẽ dẫn đến rất nhiều dấu vết biến mất, nhưng cũng làm bùn đất mềm hơn, khiến dấu chân bị giữ lại rất rõ ràng.”
Trần Quang Diệu dẫn Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đến mấy địa điểm, chỉ mấy dấu vết trên mặt đất cho hai người xem:
“Dấu chân bên này, cùng với bên này, đều rất nặng, hơn nữa được để lại trong lúc dừng chân, chắc hẳn người này đã từng dừng chân xem xét hoặc lưỡng lự ở chỗ này với mấy chỗ kia.”
“Rất nhiều người đi qua đi lại nơi này đều bắt đầu làm việc từ buổi sáng, hoặc chỉ đi ngang qua mà thôi. Chỉ có hai dấu chân này không được bình thường cho lắm.”
“Rất có khả năng khi đến đây để vứt xác, hắn ta từng lưỡng lự ‘có nên thật sự vứt ở đây không’.” Phương Trấn Nhạc nói tiếp.
“Đúng vậy.” Trần Quang Diệu gật đầu: “Hơn nữa những dấu chân này cũng có ở chỗ gần nơi vứt xác, rất phù hợp logic.”
“OK, còn phát hiện nào không, anh Đại Quang Minh?” Gia Di ghi chép xong, vẽ sơ đồ dấu chân và địa điểm vứt xác giản dị rồi ngẩng đầu hỏi.
“Túi đựng xác là loại túi đựng rác thường thấy nhất, không dày cho lắm nên hung thủ lót hai tầng, nhưng túi vẫn bị hư tổn, thể hiện hung thủ vẫn xem nhẹ trọng lượng của mảnh xác.” Trần Quang Diệu nói.
“Kinh nghiệm không dồi dào, hơn nữa làm việc không chu đáo, hoặc là có vẻ bối rối sau khi giết người dẫn đến việc suy nghĩ không chu đáo. Cũng như những dấu chân để lại ở nơi này, đó là sự hoảng loạn.” Gia Di bổ sung.
“Đúng vậy.” Trần Quang Diệu gật đầu: “Tiếc rằng nơi này chỉ là chỗ vứt xác. Một tên hung thủ hoảng loạn, chắc chắn sẽ để lại nhiều bằng chứng hơn ở hiện trường gây án đầu tiên. Manh mối tạm thời tìm được rất có hạn, để tôi thăm dò chung quanh thêm lần nữa.”
“Cảm ơn anh Đại Quang Minh.” Gia Di gật đầu.