Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1325 - Chương 1325 - Phá Án Kịp Thời [Kết Thúc Án Mạng Ngày Lễ Giáng Sinh] 2

Chương 1325 - Phá án kịp thời [Kết thúc án mạng ngày lễ Giáng sinh] 2
Chương 1325 - Phá án kịp thời [Kết thúc án mạng ngày lễ Giáng sinh] 2

Chương 1325: Phá án kịp thời [Kết thúc án mạng ngày lễ Giáng sinh] 2

“Mời ngồi mời ngồi.” Sau khi mời ba người Dịch Gia Di ngồi vào ghế, Tóc Đỏ lại quay đầu ra lệnh cho tay sai: “Đi pha ít trà đi.”

“Không cần phiền phức như vậy đâu, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu thôi.” Thấy họ như vậy Gia Di cũng mệt thay, thế nên cô vội kêu Tóc Đỏ đừng tiếp tục giày vò nữa.

“À vâng, madam cứ hỏi đi.” Tóc Đỏ cười ngồi trên sofa, gác một chân lên sofa theo thói quen, nhưng thấy Dịch Gia Di ngồi ngay ngắn, anh ta lại im lặng bỏ chân xuống.

Quá trình thăm hỏi thuận lợi đến bất ngờ. Tóc Đỏ chỉ cần nhìn thoáng qua thì lập tức nhận ra người chết trong ảnh chụp. Anh ta có ấn tượng rất sâu sắc đối với hình xăm trên cánh tay người chết, một đóa hoa hồng màu đen, trông còn rất fashion.

Còn người phụ nữ sau này uống rượu với “Hoa Hồng Đen”, cùng nhau nhảy múa, cùng nhau rời đi, Tóc Đỏ càng biết rõ đó là ai.

Hung thủ không phải khách nữ ngẫu nhiên đến Medusa chơi, càng không phải là tiếp viên của Medusa. Cô ta đến hộp đêm đóng giả khách hàng theo lời giới thiệu của bạn bè――

Những nơi như thế này, chủ yếu là kiếm tiền từ khách nam.

Nhưng muốn khách nam thường xuyên đến chơi thì cần thiết có gái đẹp mới được. Chỉ riêng nữ tiếp viên ca hát, tay vịn ở hộp đêm thì chưa đủ, còn phải có rất nhiều khách nữ chất lượng tốt mới thu hút được đám khách nam thích gái đẹp lưu luyến không nỡ rời khỏi nơi này.

Nhưng mỗi ngày làm gì có nhiều khách nữ chất lượng tốt đến hộp đêm ca hát chơi đùa như thế, tất nhiên phải bỏ tiền ra thuê mấy cô gái trẻ muốn làm thêm ngoài giờ ―― Họ không cần uống rượu cùng khách hay làm gì khác, chỉ cần đến hộp đêm ngồi chơi hơn một tiếng đồng hồ thì sẽ nhận được một bao lì xì.

Hung thủ chính là người nhận việc làm ngoài giờ này theo lời giới thiệu của bạn bè…

Tên cô ta là Bạch Cúc Phượng, 22 tuổi, nghe nói sắp đi Nhật Bản kiếm tiền. Sang bên kia cần tiền để chi tiêu hằng ngày nên cô ta mới nhận một số việc làm ngoài giờ kiếm tiền nhanh.

Không cần Gia Di nhắc nhở, Tóc Đỏ đã cầm ống nghe điện thoại bàn gọi điện thoại cho cô em xinh đẹp giới thiệu hung thủ đến hộp đêm Medusa, mượn cớ là “muốn theo đuổi bạn gái” để xin được số điện thoại và địa chỉ của hung thủ giúp Dịch Gia Di.

Tóc Đỏ đưa tờ giấy viết số điện thoại và địa chỉ đến trước mặt Dịch Gia Di, cười hì hì nói: “Madam, cô xem tôi có cơ hội làm ‘trợ thủ thần thám’ cho cô không? Rất nhiều phim ảnh đều có tình tiết này mà, bên cạnh thám tử nổi tiếng sẽ có một đối tác phong lưu còn gì.”

“Cậu tôn trọng người khác một chút.” Kiều Trị giật tờ giấy từ tay anh ta, trừng mắt cảnh cáo.

Gia Di lại không để bụng, mỉm cười đứng dậy: “Cảm ơn cậu.”

Sau đó cô nhận danh thiếp của Tóc Đỏ, bỏ vào túi áo rồi mới ra ngoài.

Anh Nhạc có rất nhiều người cung cấp thông tin, cô còn từng đi theo anh ấy gặp họ, muôn hình muôn dạng người trong xã hội này kiểu người nào cũng quen biết thì mới nắm rõ lời đồn và thông tin của các ngành nghề.

Làm cảnh sát thì phải tai nghe bát phương, mắt nhìn lục lộ mới được.

Gia Di dẫn tiểu đội rời đi, vừa khép cửa phòng lại thì nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru trong phòng:

“Áu áu áu ~ Sofa được madam Dịch ngồi lên!”

“Tụi mày thấy gì chưa? Madam Dịch nhận danh thiếp của tao kìa! Còn bỏ vào túi cẩn thận nữa! Ha ha ha…”

“Wow! Madam xinh đẹp thật, còn xinh hơn trên báo không biết bao nhiêu lần!”

“Đẹp nhất Hương Giang!”

“Đẹp nhất châu Á ~”

“Tiếc rằng cô ấy không uống trà tao pha cho cô ấy…”

“Mày tự giữ lấy mà uống đi, ha ha ha, cô ấy nhận danh thiếp của tao, nói không chừng bữa sau sẽ thật sự call cho tao đấy nhé ~ Ha ha ha…”

Ba người đứng chờ thang máy bên ngoài: “…”

Gia Di ngượng nghịu đỏ mặt, muốn cười mà không cười sờ lên vành tai.

Thang máy còn chưa đi lên, cứ vận hành kẽo kẹt kẽo kẹt. Kiều Trị chờ không kiên nhẫn, rốt cuộc không nhịn được quay đầu đấm lên cửa phòng của đám thanh niên, quát:

“Mấy người nhỏ giọng một chút, đừng làm phiền dân chúng!”

“Biết – rồi – a – sir!” Trong phòng lập tức truyền ra tiếng kêu thật to.

Kiều Trị bất đắc dĩ nhíu mày. Thấy anh ta như vậy, Gia Di không nhịn được cong khóe môi.

Khi ba người rời khỏi cao ốc, mưa nhỏ bỗng chuyển sang lớn.

Gia Di đứng trong tòa nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời một lát, sau đó quyết định đội mưa đi bắt hung thủ.

Bình Luận (0)
Comment