Chương 1329: Chạy ra rạp chiếu phim 2
Khi nó nảy mầm, trên thực tế tình yêu đã ăn sâu vào biển tinh thần thật lâu ―― đây cũng thời khắc nó không thể áp chế sức sống, cần thiết phá đất nở hoa, sóng triều mãnh liệt, chất chứa lực lượng quá mức khổng lồ, chỉ có thể gào thét dâng trào.
Trong màn hình, cảnh sát do chàng trai Đậu Hũ sắm vai bị thương, tựa vào lòng nữ chính. Cảnh tượng thâm tình thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ có cây và hoa quấn quýt ở dãy ghế cuối cùng là ngoại lệ.
Họ ôm nhau, thân cây ưỡn ngực che khuất khuôn mặt của đóa hoa, cành lá oằn mình xuống dưới, cẩn thận nhấm nháp như ong lấy mật hoa, mút vào thật nhẹ.
Âm thanh lập thể vờn quanh rạp chiếu phim che khuất tiếng nước thật nhỏ, tiếng thở hổn hển và rên rỉ truyền vào tai hai người như lông hồng nhẹ bẫng, gãi lên trái tim khiến mảnh đất nho nhỏ ấy dâng lên nhiệt độ quá cao.
“Gia Di…” Dường như sợ cô nghẹt thở, anh tạm dừng ngắt hái, nhẹ nhàng nỉ non.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn tràn ngập kìm lòng không đậu, là yêu thương, là quý mến, là sự ngọt ngào không gì sánh kịp.
Gia Di đã sớm quên nơi này là nơi nào, cảm giác xấu hổ và rụt rè đều bị dục vọng nhấn chìm vào thời khắc này, chỉ muốn được sung sướng.
Bàn tay e dè bỗng trở nên dũng cảm, thậm chí ngang ngược đặt lên bụng anh Nhạc, xúc cảm săn chắc đúng như suy đoán của cô.
Một bàn tay khác đặt lên mu bàn tay cô, nhưng không phải định ngăn cản nó làm bừa.
Lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng lướt qua cánh tay cô vươn lên trên, anh lại hôn xuống, tay dừng lại trên cánh tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp bắp tay mềm mại khi không dồn sức của cô.
Gia Di ngẩng đầu, một tay luồn vào áo sơ mi của anh, ôm lưng anh, chậm rãi gần sát, đắm chìm nhấm nháp.
Hương vị tình yêu xông lên đầu óc, là sự sung sướng như ấm nước sôi trào, là sự mờ ảo như nốc cạn một ly whisky.
Có một giọng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô:
“Em muốn anh, em muốn anh, em muốn anh…”
Lại nùng tình mật ngữ chuyển thành:
“Em rất thích anh, rất thích anh, rất thích anh…”
…
Dịch Gia Đống ngồi trên dãy ghế thứ hai đếm từ dưới lên dường như nghe thấy tiếng nỉ non truyền tới từ dãy ghế sau. Khi cốt truyện phấn khích trôi qua, đến cảnh tượng chuyển cảnh để khán giả có thể nghỉ ngơi một lát, Dịch Gia Đống không nhịn được quay đầu nhìn đằng sau.
Đã thấy hai người đằng sau ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, dường như đang nghiêm túc xem phim.
Thấy vậy, Dịch Gia Đống quay đầu lại, ăn một miếng bỏng ngô, bỗng cảm thấy hình như lúc nãy Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di ngồi cách nhau rất gần, mặt hai người cũng có vẻ hơi đỏ thì phải, đôi mắt ướt át trông là lạ…
Thế là anh lại quay đầu, lần này Gia Di đang cầm ly coca lên uống, Phương Trấn Nhạc lười biếng ngồi trên ghế, vẻ mặt thả lỏng, hoàn toàn không thấy quái dị chỗ nào.
Lúc này Dịch Gia Đống mới gãi mặt thu hồi tầm mắt, chắc là mình nhìn nhầm rồi.
Trùng hợp lúc này cốt truyện lại bắt đầu cao trào, anh tiếp tục chăm chú xem phim, không rảnh bận tâm tới chuyện khác.
Mà hai người ngồi đằng sau anh Dịch, bất kể nét mặt nghiêm trang cỡ nào thì hai bàn tay nắm chặt dưới tay vịn vẫn chưa bao giờ buông ra.
Chúng vẫn nắm chặt nhau, từ khi bắt đầu chiếu phim cho đến hết phim.
…
Điện ảnh kết thúc, dòng chữ đầu tiên hiện lên màn hình là chữ đen thật to:
[Gửi lời cảm ơn]
Bộ phận quan hệ công chúng của sở cảnh sát Hương Giang.
Lời cảm ơn ngay dòng đầu, cực kỳ thể diện.
Chẳng trách gần đây sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng cười tươi đến thế, cả người cứ như hồi xuân, làn da căng bóng, khuôn mặt đen vàng cũng biến thành mặt hồng hào.
Dòng thứ hai sau lời cảm ơn là lời cảm ơn đặc biệt:
[Hình mẫu nhân vật]
Tổ trọng án Tây Cửu Long madam Dịch
Mặc dù không viết rõ họ tên, nhưng hiện tại người Hương Giang hầu như đều biết madam Dịch là ai.
Thần thám Tây Cửu Long, Dịch Gia Di chứ ai!
Thấy dòng chữ này, Gia Di không nhịn được che mặt: “Không ngờ giám đốc Kiều lại thật sự treo tên em…”
Cốt truyền và nhân vật trong phim rõ ràng ảo ma Canada hết sức, các loại lên trời xuống đất, chỉ hận đạn bắn trúng người mà không bị lảo đảo một phát.
Cô không phải là nữ siêu nhân như vậy đâu!
Khán giả trong rạp chiếu phim lần lượt đứng dậy, xếp hàng chậm rãi ra ngoài thông qua lối ra.