Chương 1350: Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 1
Họa sĩ chân dung của sở cảnh sát từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nghe Lưu Thiếu Cường miêu tả hình tượng một nghi phạm khác trong vụ hai hung án hai thi thể. Thực ra trên đường đến đây, họa sĩ chân dung cũng không có lòng tin vào nhiệm vụ lần này. Chung quanh anh ta nghe đồn Lưu Thiếu Cường nhìn thấy người kia lúc vứt xác vào rạng sáng, đêm khuya trời tối om, ánh đèn đường leo lét, hung thủ còn đeo mũ trùm đầu thì chắc chẳng thể nào thấy rõ được đâu.
Thứ hai là khi đó Lưu Thiếu Cường cũng đang vứt xác, tự dưng nghe thấy có người đến gần nên vội vàng vứt cái xác xuống đất rồi bỏ chạy. Trong tình huống này, anh ta sẽ không có khả năng quan sát đối phương thật kỹ, cũng sẽ không ghi nhớ hình dạng của đối phương, nói không chừng chẳng phân biệt được đôi mắt của đối phương là to hay nhỏ, mắt một mí hay hai mí ấy chứ.
Nhưng nữ thần thám của tổ trọng án Tây Cửu Long đưa ra yêu cầu, họa sĩ chân dung vẫn rất có hứng thú. Từ khi đọc được chiến công chồng chất của cô trên báo chí, lại xem bộ phim [Siêu linh thần thám], nghe đồn tổ trưởng Dịch Gia Di rất tà môn, anh ta rất muốn biết vị thần thám này có điểm nào khó lường.
Họa sĩ chân dung ngồi xuống ghế, không nhìn Lưu Thiếu Cường mà ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di nghiêm túc đứng bên cạnh Lưu Thiếu Cường.
“Sir Blake hỏi gì thì anh trả lời cái đó.” Gia Di gõ lên bàn Lưu Thiếu Cường hai tiếng.
“OK, madam.” Lưu Thiếu Cường vội vàng ngẩng đầu trả lời, thái độ cẩn thận dè dặt như thể nghe lời Dịch Gia Di răm rắp.
“Chiều cao của người kia đại khái là bao nhiêu? Mập hay gầy?” Thế là họa sĩ chân dung bắt đầu hỏi từ những bộ phận dễ khái quát.
“Cao khoảng 1m73 thì phải, không mập, hẳn là hơi gầy một chút.” Lưu Thiếu Cường trả lời chi tiết.
“Da hơi trắng hay là hơi đen?”
“Hình như hơi trắng thì phải…”
“Trên mặt hắn ta có bộ phận nào khiến anh có ấn tượng sâu sắc không? Ví dụ như mũi rất to, đôi mắt rất nhỏ, lông mày rất đậm, hoặc là mặt rất vuông các kiểu?”
“À… Hình như khuôn mặt của anh ta cũng tàm tạm, hơi bị bảnh bao. Còn ngũ quan thì… hình như cũng chẳng có điểm nào đặc biệt nổi bật thì phải…”
Lúc trước bởi vì Lưu Thiếu Cường trả lời rõ ràng nên Gia Di không lên tiếng, đến lượt câu hỏi này, Gia Di lại cau mày, trả lời quá chung chung.
“Anh suy nghĩ cho kỹ vào, đừng qua loa!” Gia Di vươn hai ngón tay đè lên vai Lưu Thiếu Cường, hướng dẫn anh ta: “Nếu mặt bảnh trai thì có phải khuôn mặt sẽ rất nhỏ, hình dạng khuôn mặt là hình chữ nhật tiêu chuẩn, tỷ lệ ngũ quan rất hòa hợp với nhau không?”
“Đú… đúng thế, mặt rất nhỏ, đội mũ trùm đầu trông nho nhỏ. Lúc đó bạn gái anh ta nằm trên lưng anh ta, khi tôi đi ngang qua thì còn có ấn tượng mang máng là anh ta còn đẹp hơn cả bạn gái anh ta một chút.” Được nhắc nhở, Lưu Thiếu Cường lập tức cảm thấy đúng như lời madam Dịch, khuôn mặt của người kia rất nhỏ: “Mặt trứng ngỗng hơi góc cạnh một xíu thì phải…”
Họa sĩ chân dung Blake nhướn mày nhìn Gia Di, sau đó bắt đầu vẽ hình dáng đơn giản lên trang giấy. Mặt trứng ngỗng có góc cạnh, phối hợp với đường phác họa ngũ quan, sau đó hỏi tiếp:
“Lông mày rậm hay mày mảnh?”
“Lúc đó trời tối lắm, hình như… hình như…” Lưu Thiếu Cường lại không nhớ được.
Gia Di chỉ hận người này kém cỏi, thế là lại hướng dẫn lần nữa:
“Trong không gian tối thì tất cả đường cong sẽ bị bóng tối phóng to, lông mày vốn đã rậm sẽ trông cực kỳ dày, lông mày thanh mảnh hoặc nhạt nhẽo ngược lại sẽ bình thường hơn một chút, lông mày bình thường sẽ trông hơi rậm.”
“Lúc nãy anh nói ngũ quan của người kia rất hài hòa chứng minh anh không cảm thấy lông mày của người kia rất dày, vậy thì trên cơ bản có thể loại trừ lông mày rậm hoặc dày bình thường, đúng không?”
“Vậy thì có phải là lông mày hơi thanh mảnh, hoặc là ít lông không?”
Nói đến đây, Gia Di dường như vô thức bổ sung thêm một câu:
“Hay là bị tóc mái che khuất?”
“À, tôi nhớ ra rồi, lông mày bị tóc mái che khuất, tóc mái trông hơi rối một chút, hơn nữa… hơn nữa hẳn là không quá dày.” Lưu Thiếu Cường vội trả lời.
Họa sĩ chân dung gật đầu, vẽ thêm tóc mái lộn xộn che khuất lông mày.