Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1351 - Chương 1351 - Có Một Thứ Gọi Là “Hiệu Suất Của Tổ B” 2

Chương 1351 - Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 2
Chương 1351 - Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 2

Chương 1351: Có một thứ gọi là “hiệu suất của tổ B” 2

“Khi đó anh có thấy lỗ mũi của người kia không?” Họa sĩ chân dung hỏi tiếp. Anh ta hỏi “có thấy lỗ mũi không” chứ không phải là “người kia có mũi ưng hay mũi xếch”, bởi vì rất nhiều người đều không có khái niệm về những tính từ miêu tả kiểu này, ngược lại dùng một số yếu tố biểu hiện hình ảnh thì sẽ chính xác hơn.

Thế nên những người làm nghề họa sĩ chân dung sẽ cố gắng đặt câu hỏi cụ thể cho những vấn đề trừu tượng để trợ giúp người bị thẩm vấn miêu tả hình tượng rõ ràng hơn.

“Hình như không có lỗ mũi.” Lưu Thiếu Cường đáp.

“Ừ.” Vậy là không phải mũi xếch: “Mũi hơi dài, hơi to hay là hơi nhỏ? Cái nhìn đầu tiên anh có bị chiếc mũi của anh ta thu hút ngay không?”

“…” Lưu Thiếu Cường lại lần nữa khựng lại. Khi đó anh ta chỉ hoảng loạn nhìn liếc qua rồi chạy luôn, bây giờ thật sự rất khó xác nhận.

Gia Di ngẫm nghĩ, tiếp tục lên tiếng: “Nếu cánh mũi của một người rất to thì sẽ cho người ta ấn tượng là rất khí phách. Nếu mũi rất dài sẽ có cảm giác oai hùng, rất đàn ông. Còn mũi hình củ tỏi sẽ cho người ta cảm giác chậm chạp, dường như người này rất vụng về… Anh nhớ lại cảm giác của mình thử xem?”

“Người kia có cho anh cảm giác rất hung dữ cường thế không?”

“Hoặc là trông rất uy phong?”

“Hay là trông im lìm, có vẻ chân chất?”

“Một chút… hơi uy phong.” Lưu Thiếu Cường gãi mặt, không chắc chắn cho lắm.

“Anh nghĩ lại thử xem.” Gia Di lại đặt ngón tay lên vai anh ta: “Người kia có cho anh cảm giác như đang tức giận không? Hay chỉ uy phong chính trực mà thôi?”

“À, trông như đang cáu giận…” Lưu Thiếu Cường suy nghĩ cẩn thận, lập tức cảm thấy câu nói ‘trông như đang tức giận’ của madam Dịch rất chính xác.

Thế là Gia Di gật đầu, nói với Blake: “Tựa như lúc chọi trâu, khi con trâu tức giận lỗ mũi của nó sẽ nở to, ra sức phun khí. Nếu cánh mũi của con người rất to mà vẫn nở ra thì sẽ cho người ta cảm giác như đang nổi nóng.”

Nói rồi, cô nở lỗ mũi trước mặt Blake.

Blake thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp như Dịch Gia Di không để ý hình tượng nở to lỗ mũi, vất vả lắm mới nhịn cười, vội vàng nghiêm mặt cúi đầu, vẽ cánh mũi kiêu ngạo bành ra trên trang giấy.

Kế tiếp, dưới sự trợ giúp của Lưu Thiếu Cường và… Dịch Gia Di, Blake vẽ mắt hai mí mà đa số người Hồng Kông đều có, một đôi mắt không to cũng không nhỏ, cùng với đôi môi hơi dày một chút.

Không có râu, mặc áo hoodie màu đen, đội mũ trùm đầu.

Khi Blake bắt đầu vẽ bóng mờ đơn giản cho chân dung, Gia Di đến bên cạnh Blake xem tranh vẽ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May quá, rất giống, chính là gã này!

Sau khi họa sĩ chân dung đưa bức tranh cho Lưu Thiếu Cường, Lưu Thiếu Cường xác nhận chính là người này, Gia Di lập tức nói lời cảm ơn Blake rồi giao bức tranh cho Kiều Trị sao chép 10 bản.

Blake nhìn Dịch Gia Di đi phân phối nhiệm vụ, lại nhìn Lưu Thiếu Cường ngồi ngẩn người tại chỗ.

Khi Gia Di kêu Lưu Gia Minh dẫn Lưu Thiếu Cường rời đi, còn mình thì chuẩn bị đích thân tiễn Blake ra về, Blake bỗng mời Gia Di: “Madam Dịch, sở cảnh sát vẫn rất thiếu họa sĩ chân dung có tài năng. Tôi đang dạy học sinh, muốn bồi dưỡng nhân tài xuất sắc cho sở cảnh sát. Trước kia tôi cho rằng công việc này rất khó khăn, bây giờ lại phát hiện một số phương pháp mới mẻ, không biết cô có hứng thú tham dự một số công tác vẽ tranh trọng yếu, hoặc là ví dụ như hôm nay, tổ chức khóa học chia sẻ kinh nghiệm trong sở cảnh sát không?”

“Khóa học chia sẻ kinh nghiệm? Giảng cái gì?” Gia Di lập tức cảnh giác. Chẳng lẽ lúc nãy cô nhắc nhở Lưu Thiếu Cường quá mức lộ liễu nên bị Blake phát hiện chỗ nào đó sai sai?

“Tôi cho rằng phân tích về ‘cảm nhận’ hình tượng gương mặt của cô sẽ rất hữu ích trong việc hướng dẫn nhân chứng miêu tả gương mặt nghi phạm rõ ràng hơn. Tôi đoán phương pháp này bắt nguồn từ việc phải quan sát người khác trong lúc phá án của cảnh sát các cô đúng không? Có phải đó là một phương pháp đặc biệt chuyên nghiệp, có hệ thống rõ ràng trong việc quan sát người khác không? Ví dụ như thông qua cảm nhận trong ký ức của mình, thấy một người uy nghiêm, vậy thì có lẽ người này sẽ có lông mày rậm, mũi dài vân vân…” Blake đã bắt đầu tưởng tượng, nói không chừng các thám tử có phương pháp đặc biệt như [phương pháp ghi nhớ khuôn mặt con người], [cách phân biệt bộ mặt trong thời gian ngắn] gì gì đó để tìm được kẻ khả nghi, nhớ kỹ khuôn mặt của những người mà mình từng thẩm vấn, tiện lợi cho việc bắt giữ hung thủ.

Bình Luận (0)
Comment