Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1361 - Chương 1361 - Mảnh Vụn Ký Ức 1

Chương 1361 - Mảnh vụn ký ức 1
Chương 1361 - Mảnh vụn ký ức 1

Chương 1361: Mảnh vụn ký ức 1

Anh muốn bộc bạch hết mọi chuyện. Ôm chặt bí mật đã sớm bị thối rữa suốt nhiều năm qua là điều cô đơn và đau khổ đến nhường nào.

Nhưng quá khứ đáng xấu hổ ấy, không biết cô ấy có thật sự muốn lắng nghe hay không?

Huống chi nỗi đau quá khứ của người khác là gánh nặng khổng lồ, sao anh nỡ ngang ngược đổ hết lên đầu cô ấy? Anh chỉ muốn một mình giải quyết những điều tồi tệ ấy, sau đó ôm lấy cô ấy bằng trạng thái hoàn toàn mới của mình…

Nhưng cô ấy hỏi mình…

Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp nghiêng về phía cô. Anh kề trán mình lên trán cô, hàng mi dài cụp xuống, đôi mắt rốt cuộc không tiếp tục che giấu, lớp vỏ ngoài lạnh lùng, cứng rắn hoàn toàn tan biến thành cát bụi, để lộ sự yếu ớt như trẻ con che giấu bên trong.

Những cảm xúc mà anh chưa bao giờ thể hiện trước mặt người khác, rốt cuộc cũng được phơi bày dưới ánh mặt trời:

Cô độc, nhạy cảm, sợ hãi… Anh cũng khát vọng có một người cho mình dựa dẫm.

Cứ như đứa trẻ của hai mươi năm về trước, bỗng chốc bị nhát búa tạ đen tối nhất của hiện thực đánh bại, bờ vai gầy yếu mảnh dẻ bỗng nhiên phải gánh vác tính mạng của người thân nhất trong gia đình.

Từ đó về sau, mỗi phút mỗi giây nó đều phải gánh vác sự áy náy nặng như núi cao. Cho dù đã lớn lên, trở thành một thanh tra đầu đội trời chân đáp đất, vẫn không thể thoát khỏi tâm lý tự phủ định chính mình.

Hồi bé Phương Trấn Nhạc là một đứa trẻ rất nghịch ngợm. Bởi vì là con trai út, rất được cưng chiều nên thường xuyên bị gọi là hỗn thế tiểu ma vương, ngay cả cha mẹ cũng không mấy quản được cậu bé, cứ phải là anh trai Phương Trấn Hiên ra tay mới được.

Cậu không nghe lời bất cứ ai, nhưng người anh trai lớn hơn cậu 6 tuổi là thần tượng của cậu. Lời nói của thần tượng tóm lại là phải nghe.

Anh trai có thể chơi ván trượt bay lên, mỗi lần ném bóng rổ đều trúng, có thể xếp gỗ thành một tòa lâu đài xa hoa, xem hết toàn bộ [Siêu Nhân], [Cậu bé tay sắt Atom] và [Judo Icchokusen], học cái gì cũng nhanh, đánh nhau cứ đánh thắng…

Đúng vậy, cha mẹ sẽ không nỡ đánh mông cậu vì cưng chiều cậu, nhưng anh trai cậu thì không quan tâm, muốn đánh thì đánh, cậu khóc hu hu tố cáo sẽ bị đánh mạnh hơn.

Nhưng thần kỳ là rõ ràng anh trai thường xuyên ỷ lớn hiếp bé mà cậu vẫn thích chơi với anh trai nhất.

Hôm đó vốn chỉ là một mình tài xế đến đón cậu tan học, mục tiêu của bọn bắt cóc rõ ràng là cũng là một đứa trẻ như cậu. Nhưng vì anh trai chủ động đi cùng nên mới bị bắt cóc luôn một thể.

Khi đó kỹ thuật của bọn bắt cóc còn chưa thành thạo, nhiều lúc thấy vấn đề bùng nổ thì mới ý thức được phải thu xếp chuyện này trước.

Chúng chỉ trói hai anh em, thậm chí còn chưa học được kỹ thuật đánh thuốc mê họ.

Hai anh em ở trên xe cọ xát tháo được dây trói, khi chiếc xe rẽ vào một ngõ hẻm tạm thời dừng lại, họ mở cửa xe chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng chẳng mấy chốc đã bị bọn bắt cóc phát hiện. Để yểm hộ em trai, anh trai vừa lớn tiếng hô “Em chạy mau! Mau chạy đi!” vừa đánh cận chiến với bọn bắt cóc, giãy dụa rất dữ dội mới bám chân được hai tên bắt cóc vừa lao tới, giúp Phương Trấn Nhạc tranh thủ thời cơ chạy trốn.

Phương Trấn Nhạc thật sự là một đứa trẻ rất thông minh, cậu chạy rất nhanh, còn biết vừa chạy vừa tìm công sự để trốn. Sau khi hòa vào đám đông, cậu bé lập tức xin giúp đỡ đám người lớn, nhờ họ cứu anh trai mình.

Đến khi quay về, từ xa đã thấy anh trai bị kéo lên thùng xe. Hai chân của thiếu niên mạnh mẽ kia cách mặt đất, bị đặt lên xe mềm nhũn, sau đó cửa xe đóng sầm lại, xe tải chạy ngay lập tức, không thể đuổi kịp.

Sau đó có người báo cảnh sát, Phương Trấn Nhạc được xe cảnh sát đưa về biệt thự nhà họ Phương.

Mấy ngày sau, bọn bắt cóc sắp xếp lấy tiền ở địa điểm và khoảng thời gian đông người nhất ở Vượng Giác. Bởi vì bọn bắt cóc chơi trò tiếp sức nên khi cảnh sát bắt được kẻ đến lấy tiền thì người phụ nữ đó đã giao tiền cho gã đàn ông thuê cô ta cầm vali da. Khi cảnh sát đứng dậy muốn tìm kiếm người xách vali da hòa lẫn trong dòng người thì đã không còn nữa.

Khi đó bọn bắt cóc nói rằng sau khi lấy tiền, người nhà họ Phương cứ đến trước cửa miếu Hoàng Đại Tiên chờ. Nhưng người nhà họ Phương và đám cảnh sát chờ mấy ngày vẫn không thấy thiếu niên đang dần dần trưởng thành đại thụ kia.

Mãi đến mấy tháng trôi qua, một ngày nọ Phương Trấn Nhạc nhỏ tuổi bừng tỉnh vào ban đêm, mới chợt ý thức được rằng anh trai của mình sẽ không bao giờ lớn lên thành đại thụ, cậu không còn anh trai nữa.

Sau này bộ phận pháp y của sở cảnh sát Hương Giang tiến cử một nhóm dữ liệu giải phẫu mới từ nước Anh, mới phản hồi cho nhà họ Phương một quan điểm mới:

Khi bọn bắt cóc bắt Phương Trấn Hiên, cắt một ngón tay đưa về nhà họ Phương đòi tiền, có lẽ Phương Trấn Hiên đã chết ―― những phản ứng như máu trên ngón tay đó hẳn là hình thái khi con người đã chết.

Bình Luận (0)
Comment