Chương 1362: Mảnh vụn ký ức 2
Ban đầu Phương Trấn Nhạc không biết tin này, người lớn nhà họ Phương cũng sẽ không có ý định nói với cậu bé. Sau khi Phương Trấn Hiên rời đi, đứa con trai út kiêu căng này lớn lên chỉ trong một đêm, không còn càn quấy, không còn ầm ĩ, thậm chí thường xuyên ở trong phòng một mình không chịu gặp ai. Cậu đã có đủ khúc mắc, đủ đau khổ rồi, không ai muốn thân thể nho nhỏ của cậu phải gánh vác nhiều hơn nữa.
Bộ não của trẻ con còn chưa phát triển hết, nếu cứ đắm chìm trong áy náy, tự trách đau khổ thì rất có khả năng sẽ suy sụp tinh thần, thậm chí đánh mất sức khỏe, không thể khôi phục bình thường được nữa.
Nhưng khi Phương Trấn Nhạc vừa vào tuổi dậy thì, có một chút manh mối nổi loạn, từng cãi nhau một lần với người mẹ vì một chuyện nhỏ. Dưới nhiều loại nhân tố, cảm xúc của mẹ Phương bỗng mất kiểm soát.
Khi đó, bà ấy ngồi trên sofa, hai tay nắm thật chặt, kiếm chế chống đỡ bên người, ánh mắt nén giận, có lẽ còn chứa một chút thù hận, nói với Phương Trấn Nhạc:
“Nếu không phải tại con thì anh trai con sẽ không chết.”
“A Hiên tốt với con như thế mà con lại hại chết nó.”
Khi đó, cuối cùng Phương Trấn Nhạc đã biết rõ đáp án của câu hỏi mà mình mãi vẫn không dám hỏi. Có lẽ từ lúc yểm hộ cậu chạy trốn, anh trai đã bị giết chết.
Khi cậu dẫn theo mấy người lớn quay về cứu anh trai, bọn bắt cóc khiêng thân thể mềm nhũn của anh trai, có lẽ không phải vì ngất xỉu mà vì đã tử vong…
Từ đó về sau, cậu hầu như không nói chuyện với mẹ nữa.
Cậu cần làm cảnh sát sớm một chút, phải mau chóng bắt được hung thủ giết chết anh trai. Cho nên sau khi tốt nghiệp lớp dự bị đại học, cậu vào trường cảnh sát. Ngày đầu tiên nhậm chức, cậu đã lấy được tư liệu của bọn bắt cóc đó, đọc được báo cáo mới nhất về ngón tay đứt của Phương Trấn Hiên.
Cậu cũng biết rõ bởi vì mình bỏ trốn, cầu cứu mới dẫn đến bọn bắt cóc cảm thấy mất kiểm soát, cảm giác bất lực và vô năng khiến chúng lâm vào sợ hãi. Trong lúc này, để giúp em trai chạy trốn, níu chân bọn bắt cóc, Phương Trấn Nhạc trở thành phiền phức cần phải giải quyết trong lúc chúng kích động ―― thế nên chúng giết chết cậu ấy.
Phương Trấn Hiên vốn dĩ không thể trở về được nữa. Cậu ấy đã dùng mạng sống của mình để xây dựng vòng bảo vệ cho Phương Trấn Nhạc…
…
“Nếu anh không chạy trốn, nếu anh không kêu một đám người quay về thì chúng sẽ không giết con tin.” Giọng Phương Trấn Nhạc trầm thấp, mơ hồ như cách hai mươi năm thời không.
Đây là triệu chứng đau đầu không thể chữa khỏi suốt hai mươi năm của anh.
Hai người ngồi tựa lưng vào tường trò chuyện về quá khứ. Nghe thấy câu này, Gia Di ngồi dậy đến gần bên cạnh Phương Trấn Nhạc, giang tay nhẹ nhàng ôm anh, tựa đầu vào vai anh, chậm rãi cọ xát.
Cô không đối diện với anh, Phương Trấn Nhạc mới lặng lẽ cho nước mắt chảy ra, sau đó lại âm thầm lau đi.
Lời an ủi nhiều cỡ nào cũng không có ý nghĩa đối với bệnh cũ đã mấy chục năm không thể chữa khỏi.
Gia Di chỉ nhẹ nhàng ôm anh, chờ anh dần dần bình tĩnh, dần dần sửa soạn lại cảm xúc của mình, dần dần khôi phục thần thái, cô mới đứng dậy, vươn bàn tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ về phía anh. Khi anh đặt tay mình lên tay cô, cô nắm thật chặt, kéo anh đứng dậy bằng một tay.
Khi rời khỏi căn phòng cho khách này, hai người đều đã trở lại làm một thám tử sắc bén, lý tính nhiều hơn cảm tính, tất cả tinh lực cũng tập trung vào vụ án.
Hiện tại, đa số thành viên của O ký và tổ B được phân phối theo hai nhiệm vụ:
Điều tra bọn bắt cóc đang theo dõi gần nhà tỷ phú Lê.
Điều tra xe van.
Đám cảnh sát bôn ba điều tra một cách im hơi lặng tiếng, còn Phương Trấn Nhạc đưa Gia Di vào một thư phòng nhỏ của mình.
Mặc dù không dán mảnh giấy cắt từ báo đầy trên tường, ghim đinh, quấn dây đỏ như trong phim, nhưng Phương Trấn Nhạc cũng gom góp thông tin về tất cả các vụ án bắt cóc trong vòng 20 năm qua, dán chúng trên tường theo thứ tự thời gian. Một tấm bản đồ Hương Giang rất to được dán trên bức tường đối diện với cánh cửa, dùng chấm đỏ to, chấm đỏ nhỏ đánh dấu toàn bộ địa điểm xảy ra vụ án bắt cóc trên đó, bên cạnh còn ghi chú thời gian xảy ra.
Sau khi giới thiệu toàn bộ tài liệu mà mình thu thập được cho Dịch Gia Di, anh quay đầu lại, đứng giữa thư phòng nói với cô:
“… Những vụ án trong khoảng thời gian này đều không phải do chúng làm. 18 năm trước chúng đột ngột biến mất, không còn gây án nữa. Đến bây giờ, cuối cùng chúng cũng xài hết tiền.”
…