Chương 1363: Mảnh vụn ký ức 3
Trong vòng 12 giờ kế tiếp, bọn bắt cóc bỗng điên cuồng liên lạc bằng thư giấy lẫn điện thoại xen kẽ với nhau.
18 giờ chiều tối, tỷ phú Lê nhận được cuộc gọi thứ hai, chỉ kêu ông ấy lập tức mang theo 2 triệu đô la Hồng Kông một mình đến đường Old Bailey ở Trung Hoàn để lấy một tờ giấy đặt dưới chậu hoa trước cửa hàng O SIP HAH, không được dẫn theo người khác.
Bởi vì thời gian cuộc gọi quá ngắn nên không thể định vị địa điểm gọi điện thoại.
Cảnh sát đành phải lập tức thu xếp cảnh sát chìm mai phục, tỷ phú Lê mới lái xe rời đi một mình.
Dưới chậu hoa trước cửa của quán ăn kiểu Thái cách tân, ông ấy tìm được một tờ giấy đã đặt ở đó từ trước:
[Đến cửa hàng số 7 tầng một tòa nhà 1 phố Hoàng Hậu ở Thượng Hoàn, gọi một suất phở thịt bò Sha Cha, ăn hết. Túi đựng tiền đặt bên cạnh chân phải.]
Cảnh sát lập tức suy đoán bọn bắt cóc định phái người lặng lẽ đánh cắp túi tiền bên chân tỷ phú Lê trong lúc ông ấy ăn cơm, thế là tiếp tục thu xếp mai phục nhằm vào lần trinh thám này.
Nhưng mãi đến khi tỷ phú Lê ăn hết tô phở thịt bò Sha Cha như nghẹn trong cổ họng kia, số tiền ấy vẫn còn nguyên vẹn.
Một đám người lại chờ mười mấy phút, vẫn không thấy người khả nghi nào, tỷ phú Lê mới không thể không phẫn nộ quay về.
Nhưng ông ấy vừa lái xe đi được mấy trăm mét thì nhận được điện thoại nhà mình, bọn bắt cóc lại gọi điện thoại, không cho phép ông về nhà mà yêu cầu ông lập tức cầm 2 triệu đô la Hồng Kông, mang theo vali da đựng tiền đi đến quảng trường Thái Cổ trên đường Pháp Viện ở khu vực trung ương, tìm kiếm manh mối sau cột đá trước cửa khách sạn Shangri-La.
Quả nhiên có một tờ giấy dùng cục đá đè lên ở đó:
[Đến trước cửa nhà số 197 đường Johnson ở Loan Tử, chắp đầu với một người phụ nữ trẻ tuổi đi giày cao gót đỏ, đeo túi xách màu đỏ.]
Cảnh sát lại lần nữa phấn khởi. Không ngờ bọn bắt cóc vẫn không thể kìm nén được lòng tham và sự sốt ruột, muốn đến tận nơi lấy tiền.
Sau khi cảnh sát mai phục xong xuôi, tỷ phú Lê xuất hiện trước cửa nhà số 197 trên đường Johnson. Quả nhiên trong đám người xếp hàng chờ lấy cơm có một người phụ nữ trẻ tuổi đeo túi xách màu đỏ, đi giày cao gót đỏ.
Chỉ có điều khi tỷ phú Lê đến gần, người phụ nữ kia lập tức kéo ông ấy lại, hỏi ông ấy vì sao không trực tiếp thuê phòng mà lại đòi đến đây ăn cơm?
Hỏi nhiều lần mới biết được, người phụ nữ này chỉ là một gái điếm, danh thiếp của cô ta bị gieo rắc khắp nơi nên căn bản không biết kẻ mới gọi điện cho cô ta, hẹn cô ta đến đây đón khách quý là ai, chỉ nói là một người đàn ông gọi điện thoại. Cô ta cho rằng có mối, nhưng đối phương khăng khăng đòi cô ta đi giày đỏ đeo túi xách đỏ, nói không chừng là đam mê gì đó thì sao, cho nên cô ta làm theo đến đây chờ…
Cảnh sát và tỷ phú Lê lại bị đùa giỡn một lần nữa, vừa buồn bực vừa phẫn nộ, đồng thời lại không thể không nghe theo lời bọn chúng.
Thế là kế tiếp tỷ phú Lê lại ăn trứng cá trong quán ăn ven đường ở vịnh Đồng La, tìm kiếm người phụ nữ mặc áo lưới màu vàng, đi giày cao gót vàng trên bến tàu Thiên Tinh, đến tinh quang đại đạo trên vịnh Victoria tìm tờ giấy, vòng sang Tiêm Sa Chủy bỏ vali da ở đó rồi đến Hồng Khám tìm manh mối của con mình, kết quả lại bị sai khiến quay về Tiêm Sa Chủy thu hồi vali da…
Cảnh sát huy động đội ngũ nhanh nhất, điều hành với hiệu suất cao trong suốt quá trình, nhưng chẳng những không chặn được kẻ đặt tờ giấy mà cũng không truy tìm được kẻ gọi điện thoại, càng không thấy bất cứ kẻ bắt cóc nào thực sự ra mặt chạm trán với tỷ phú Lê.
Dường như họ lâm vào quỷ đả tường vô cùng vô tận, bị bọn bắt cóc chỉ huy hối hả ngược xuôi, vừa phiền muộn phẫn nộ vừa mỏi mệt đến cực hạn.
Trong giai đoạn này, Phương Trấn Nhạc lại rất bình tĩnh không có hành động, chỉ dẫn theo Dịch Gia Di không ngừng suy luận, muốn tìm được thông tin có khả năng thật sự là của bọn bắt cóc.
Chỉ huy chấp hành nhiệm vụ Dylan nghe thấy phản hồi của thám tử làm nhiệm vụ giám thị và theo dõi tín hiệu trong biệt thự của Phương Trấn Nhạc, biết được Phương Trấn Nhạc không chút hoang mang lôi kéo madam Dịch mở cuộc họp, cuối cùng không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho Phương Trấn Nhạc.
“Đây chỉ là chiến thuật gây mệt mỏi của bọn bắt cóc. Khi nói ‘sói đến rồi’ quá nhiều lần, cảnh sát sẽ dễ dàng chểnh mảng không tin tưởng, đến lúc đó mới thật sự tiết lộ thông tin có giá trị của bọn bắt cóc.” Phương Trấn Nhạc đã nghiên cứu những kẻ bắt cóc nhiều năm, tin rằng bọn bắt cóc cách 18 năm chưa gây án này cũng sẽ nghiên cứu về lĩnh vực này.