Chương 1364: Madam Dịch, cảm ơn sự gia nhập của cô 1
Rất hiển nhiên hiện nay chúng đã rất am hiểu cách chu toàn với cảnh sát.
“Ý cậu là, bọn bắt cóc đã biết tỷ phú Lê báo cảnh sát ư?” Từ suy nghĩ quá mức nhảy cóc của Phương Trấn Nhạc, Dylan bắt giữ được tin tức này.
“Chắc chắn là như thế. Kế tiếp, đại khái bọn bắt cóc sẽ ra lệnh cho tỷ phú Lê không được để cảnh sát tiếp tục tham dự.” Giọng Dịch Gia Di vang lên bên cạnh điện thoại.
Quả nhiên vào lúc 0 giờ 10 phút rạng sáng, tỷ phú Lê nhận được điện thoại đe dọa của bọn bắt cóc, cảnh cáo ông ấy phải lập tức cắt đứt quan hệ với cảnh sát.
Thế là 15 phút sau khi cúp máy, cảnh sát chìm ở tại biệt thự nhà tỷ phú Lê rời khỏi biệt thự, trở về sở cảnh sát trung ương.
Nhiệm vụ đối thoại với tỷ phú Lê trong biệt thự được chuyển giao cho Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di. Kế tiếp, họ sẽ tiến hành giao tiếp bằng bộ đàm ở cự ly xa và thiết bị nghe lén để lại trong nhà tỷ phú Lê.
Đến lúc này, gần như một nửa quyền khống chế của nhiệm vụ này đều được giao vào tay Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.
…
Trong biệt thự của tỷ phú Lê đèn đuốc sáng trưng, nhắc nhở tất cả mọi người đừng ngủ, không thể ngủ.
Kể từ cuộc gọi đầu tiên, người nhà họ Lê không thể nói được mấy câu với bọn bắt cóc. Đến lúc này đã 31 giờ trôi qua kể từ khi đứa bé bị bắt cóc.
Đứa bé có được ăn cơm không? Có nước uống không?
Có sợ hãi hay không?
Có bị đánh không? Có bị thương không…
Ít nhất… vẫn còn sống chứ nhỉ?
Mỗi một người thân đều bị dày vò, khóe miệng tỷ phú Lê nổi lên phồng rộp, đầy mặt mệt mỏi, cả người như già nua mấy tuổi.
Lê phu nhân vẫn nửa tỉnh nửa mê, mỗi khi vô tình chìm vào giấc ngủ sẽ bị bừng tỉnh vì ác mộng, lúc tỉnh lại cứ không nhịn được rơi lệ. Thời gian trôi qua, mỗi phút mỗi giây đều bị phóng đại, bị tra tấn vô cùng tận.
Trong phòng khách, vợ chồng Triệu Thanh và gia đình tỷ phú Lê mỗi nhà một góc, đều ngơ ngác ngẩn người.
Đến tận bây giờ, Triệu Thanh vẫn không biết rõ tình hình của con trai mình thế nào, đứa bé bị bắt cóc nhầm có thể sống sót hay không… Bọn bắt cóc vẫn không nhắc đến một đứa trẻ khác ngoài Lê tiểu thiếu gia, vì sao không nhắc đến? Vì sao…
Mỗi khi ánh mắt tỷ phú Lê vô tình liếc về phía vợ chồng Triệu Thanh sẽ lập tức rời đi, sợ phải đối mặt với họ.
Dù sao thì cậu bé Triệu Quỳnh Huy cũng đi cùng con trai mình nên mới bị liên lụy. Lê tiên sinh sợ bị trách cứ, cảm giác áy náy và bị thù hận tóm lại là không dễ chịu, ông đã không còn sức lực để gánh vác nỗi đau và sự phẫn nộ của hai người nữa.
Ông càng sợ bị vợ chồng nhà họ Triệu lừa gạt, lỡ Triệu Quỳnh Huy bị giết, lỡ như…
Nửa đêm, mẹ của Lê tiên sinh là bà cụ Lê bỗng sực tỉnh, sau đó kìm lòng không đậu òa khóc, khóc đến mức thở hổn hển, bỗng nhiên thân thể mềm nhũn không thể ngồi được nữa.
Trong lòng Lê tiên sinh không khỏi tuyệt vọng. Lúc này cho dù gọi xe cấp cứu không làm kinh động bọn bắt cóc thì e rằng cũng sẽ tăng nguy cơ tiết lộ chuyện con trai mình bị bắt cóc. Khi ông cầm điện thoại lên chuẩn bị bấm số, vợ của Triệu Thanh bỗng chạy tới, đè lên bàn tay bấm nút điện thoại bàn của Lê tiên sinh, thấp giọng nói: “Để tôi xem thử trước đã.”
Lê tiên sinh ngẩng đầu lên, Triệu Thanh đi tới nói: “Cô ấy là y tá.”
Triệu phu nhân đi đến trước mặt bà cụ, khám bệnh đơn giản bằng cách như kiểm tra mạch đập, xem mống mắt, sau đó hỏi người nhà thuốc trợ tim.
“Hồi trước cho dù bà cụ phát bệnh thì cũng chỉ ôm ngực kêu đau, kiểu này…” Lê phu nhân vẫn hơi nghi ngờ, lập tức bị Triệu phu nhân ngắt lời: “Nhanh lên!”
Người nhà họ Lê đành phải đi lấy thuốc. Sau khi Triệu phu nhân đút cho bà cụ uống thuốc, lại ra lệnh cho mọi người giải tán, mở cửa sổ thông gió, thuận khí bóp cánh tay cho bà cụ.
Không lâu sau bà cụ đã chuyển biến tốt, mấy phút sau đã khôi phục bình thường.
Triệu phu nhân lại kêu người cho bà cụ uống nước, đỡ bà cụ về phòng tiếp tục nghỉ ngơi, nếu không ngủ được thì nghe mấy bản nhạc thư giãn, bật một ngọn đèn ánh sáng êm dịu.
Khi Triệu phu nhân quay về phòng khách, đang định trở lại bên cạnh chồng mình tiếp tục ngẩn người thì đã thấy Lê tiên sinh đứng dậy, trịnh trọng nói lời cảm ơn cô.