Chương 1365: Madam Dịch, cảm ơn sự gia nhập của cô 2
Triệu phu nhân gật đầu, đi được hai bước lại dừng chân, cố gắng kìm nén cảm xúc, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Lê tiên sinh, tôi và Triệu Thanh đều biết chuyện này không thể trách nhà họ Lê, ông cũng là nạn nhân. Chúng ta phải đoàn kết, ông từng quá tự trách lo lắng, đồng tâm hiệp lực nghĩ cách cứu hai đứa bé đi.”
“…” Lê tiên sinh không lên tiếng, lại gật đầu nhìn Triệu phu nhân với vẻ mặt cảm ơn.
…
Sau khi xua đuổi cảnh sát, cuộc gọi kế tiếp của bọn bắt cóc được hoàn thành vào lúc 2 giờ sáng khi mọi người đều đã mệt mỏi.
Tiếng reng reng giòn giã như tiếng kêu đòi mạng, khiến mọi người trong phòng khách hoảng sợ đứng bật dậy, trừng điện thoại bàn như thấy ác quỷ.
Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, giọng nói của Dịch Gia Di truyền ra từ bộ đàm, rất mềm nhẹ lại tràn đầy sức mạnh an ủi:
“Đừng sợ hãi.”
Tất cả mọi người hoàn hồn từ trong ác mộng. Sau khi tiếng chuông kế tiếp vang lên, họ điều tiết hô hấp, làm dịu cảm xúc theo chỉ thị của Dịch Gia Di.
“Lê tiên sinh, hãy nhớ những gì mà cảnh sát đã nhắc nhở ông là được, bắt máy đi.” Gia Di xác nhận nhân viên phụ trách theo dõi tín hiệu đã vào chỗ, bèn thông qua bộ đàm đưa ra lời nhắc nhở một lần nữa.
Cuối cùng tỷ phú Lê hít một hơi thật sâu, trước khi tiếng chuông thứ tư vang lên, ông bắt máy:
“A lô?”
Giọng nói khàn khàn khó nghe như tiếng kim loại rỉ sắt ma sát.
Thoáng chốc, sắc mặt của mọi người trong phòng đều trở nên thất vọng.
“Lê tiên sinh, quấy rầy.” Một giọng nói rất lễ phép truyền ra từ đầu dây bên kia.
“Chào anh… Tôi có thể nghe giọng A Mân một chút được không?”
“Lê tiên sinh cứ yên tâm, đến bây giờ tiểu thiếu gia vẫn sống rất tốt, tuy nhiên tốt nhất ông hãy lấy đủ 10 triệu tiền mặt nhanh một chút, chung quy hiện tại tiểu thiếu gia ăn không ngon ngủ không yên, nước uống cũng không sạch sẽ bằng ở nhà, lỡ bị ốm thì chúng tôi không có điều kiện mang thằng bé đi khám bác sĩ. Tôi không dám bảo đảm ông cần bốn năm ngày để gom tiền thì tiểu thiếu gia có chịu được hay không.” Đầu dây bên kia hiếm khi nói câu dài như thế này.
“Tôi sẽ mau chóng, còn nữa…” Ánh mắt Lê tiên sinh nhìn về phía vợ chồng Triệu Thanh đều ghé lại lần, vẻ mặt khẩn trương lo lắng, cuối cùng vẫn nói: “Hai đứa bé đều ổn chứ? Tôi muốn chuộc hết cả hai đứa, xin đừng làm tổn thương bất cứ đứa nào.”
Vợ chồng Triệu Thanh đều ngẩn ra, sau đó ngẩng đầu tràn đầy biết ơn nhìn tỷ phú Lê.
“Lê tiên sinh, vậy thì giá cả sẽ khác.” Có vẻ như không ngờ tỷ phú Lê sẽ nói như vậy, đầu dây bên kia im lặng mấy giây mới nói.
“Thật sự trong một thời gian ngắn tôi không thể…”
Bọn bắt cóc ngắt lời tỷ phú Lê:
“12 triệu, coi như mua một tặng một tính rẻ cho ông.”
Không chờ tỷ phú Lê lên tiếng, bọn bắt cóc bỗng nói:
“Chờ chút.”
Bên kia lập tức im lặng thật lâu, dường như đang thảo luận chuyện gì đó. Khi tỷ phú Lê bắt đầu đứng ngồi không yên, bên kia mới nói:
“Ngày mai tôi sẽ cho ông nghe giọng nói của hai đứa nhóc.”
“Khi nào ông gom đủ 12 triệu tiền mặt thì hãy cắm một lá cờ đỏ trên cửa sổ phòng ngủ chính, tôi tất nhiên sẽ liên lạc với ông.”
“Tôi sẽ không chờ ông mãi, tối đa là 4 ngày. Kể từ hôm nay nếu trong vòng 4 ngày vẫn không có tin tức, tôi sẽ cam chịu ông không cần đứa con này.”
Dứt lời, đầu dây bên kia lập tức cúp máy.
“Tút tút tút…” Tiếng cúp máy vang vọng khắp phòng khách, tất cả mọi người im lặng, không có phản ứng.
“Lê tiên sinh, mọi người đi ngủ một giấc đi, đêm nay bọn bắt cóc sẽ không gọi điện thoại nữa đâu.” Giọng Dịch Gia Di bỗng truyền ra từ bộ đàm.
Lúc này tỷ phú Lê mới hoàn hồn, đặt ống nghe lên điện thoại, chần chờ một lát rồi mới trả lời: “Vâng, vất vả cho các cô.”
“Vâng.” Một tiếng trả lời trầm thấp truyền ra từ bộ đàm, sau đó im lặng.
Phòng khách nhất thời im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tỷ phú Lê vẫn đứng trước điện thoại một lát rồi mới tập trung tinh thần, nhìn lướt qua tất cả mọi người đang nhìn mình, nói:
“Mọi người về phòng ngủ đi.”
Dứt lời, ông xoay người rời đi trước tiên, làm gương cho mọi người.
Tập trung tinh thần trong một thời gian dài khiến mọi người đã gần như suy sụp. Mấy ngày kế tiếp còn phải chu toàn với bọn bắt cóc, họ cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.
…
Bên kia, cuối cùng chuyên gia theo dõi tín hiệu điện thoại cũng có thành quả:
“Ở thôn Hựu Nhất Cửu Long.”
“Tôi sẽ lập tức phái cảnh sát chìm lái xe riêng sang bên kia truy vết xe van.” Dylan lập tức bày tỏ thái độ thông qua tuyến điện thoại nội bộ.
“Đừng truy vết xe van, sir Dylan.” Gia Di bỗng lên tiếng.